Wednesday, November 17, 2004

có bao giờ







có bao giờ người nhớ đến ta không
khi con nắng ngoài kia chợt tắt
tà dương ...
mà không ...là khoảng lòng hiu hắt
đợi - mong ....rồi mòn mỏi với thời gian

ước làm sao là ngọn gió trên ngàn
để dong rủi cùng mây bốn hướng
để một lần dù là trong tưởng tượng
yêu ...và yêu ...rồi tan vỡ cũng vui ...


thiên hạ cùng nhau xây hạnh phúc lứa đôi
ta không hiểu vì sao mình hoài xa cách
bởi dâu bể cuộc đời nhiều bất trắc
hay chính lòng mình lo lắng chuyện không đâu ?

người với ta ..ừ cứ mãi xa nhau
để ta cứ mong ở một điều không thật ...
theo năm tháng buồn ta chồng chất
chạm mây trời ...và chạm cả hồn ai ....!

diên vỹ  - nov. 17, 2004

Sunday, August 22, 2004

buồn vui kỷ niệm - 3

08/22/04

Mỗi lần đi qua con đường ấy, lòng tự nhiên không thể không nhớ lại ngày xưa..dù cái ngày xưa đã thật sự rất xưa rồi. 13 năm, hay 7 năm...ta cũng có thể coi nó như chỉ mới một năm hoặc của ngày hôm qua thôi.

Còn riêng bạn thì sao nhỉ...? Bạn chạy đua với cuộc đời, bạn đau khổ vì những cuộc tình trắng tay, bạn loanh quanh với hiện tại, bối rối với tương lai, nhưng bạn có nhớ về quá khứ không? Những con đường quanh co, những hàng cây rợp bóng. Hồ nước, công viên....và chính ta nữa.

Ta còn nhớ có một kẻ khờ đến nổi chạy tuốt từ nhà của mình đến nhà của ta, cũng chỉ vì muốn cho ta đạt được sở thích là chạy xe quanh xa lộ để hóng gió. Cái gió vùn vụt, cái mát tuyệt vời của đất trời giữa mùa thu. Hèn gì, ta yêu mùa thu đến thế.

Rồi một hôm, bạn bí mật dẫn ta đến một nơi....

- Mình đi đâu thế?

- Bí mật...?

Trước mắt ta chỉ hai hàng cây, lối mòn, và gió....chợt nhiên một khung cảnh tuyệt vời hiện ra. Hồ nước, hoa, cỏ...và ánh tà dương rực đỏ tuốt đằn xa. Đẹp! Đẹp như một bức tranh. Bạn nhìn ta cười bảo :

- Biết Vy thích cảnh này á, nên dẫn đi khoe. Đẹp không? Hợp với tâm hồn thi sĩ của Vy đó!

Ờ nhỉ! Đẹp quá đi thôi!


***



Để rồi những ngộ nhận diễn ra. Cuộc sống luôn không có những bình yên.

- Vy thích anh Long lắm hả ?

- Sao nói thế?

- Thấy vy hay nói chuyện với ảnh.

- Ừ, ảnh là người tốt.

- Nhà lại ở cạnh nhà Vy, hay hén?

Ta im lặng. Hình như có vật gì đó, đâm thẳng vào trái tim ta.

Nhưng mỗi cuối tuần, bạn vẫn hát cho ta nghe. Bạn vẫn đàn, và vẫn cùng ta đi ngắm đất trời, ngắm cây cỏ.

- Sao Vy chỉ cười?

- Tại.... vui!

Để rồi một ngày kia anh Long bảo ta

- Chương nó thích Vy lắm?

- Em không tin!

- Anh quen với nó lâu thế, chưa từng thấy nó cư xử với cô gái nào như đã với em. Anh nghĩ, em nên cho nó cơ hội đi. Nó tốt lắm đó.

- Nhưng, nhưng em không có thích Chương mà!

- Ừ, anh nói cho em biết thôi. Tùy em.

Mỗi lần nhớ lại lời của mình, ta chỉ biết thở dài, ta không phải tiếc nuối gì những quá khứ, nhưng có điều tại sao ta không dám sống cho mình, không dám yêu và cũng không dám mạnh dạng đi vào thực tế.

Những ngày tháng lao đau, những cuộc tình không phải... không biết ta có lớn lên tí nào không, nhưng chỉ biết lòng ta cứ luôn tự nhắc nhở mình đừng nên dối lòng.

Chiều hôm qua, đi ngang con đường ấy. Ta nhớ lại lần gặp bạn cách đâu không lâu :

-Ơ Vy, khoẻ không?

- Ủa Chương, sao ở đây?

- Ừ xem phim.

- Với bạn gái hở?

Không trả lời câu hỏi của ta, mà vẻ mặt của bạn lo lắng hỏi :

- Sao Vy ốm thế?

- Tại.....hôm chia tay với Phong, rồi buồn...,nhưng có phải đẹp hơn xưa nhiều không?

Ta nhí nhảnh pha trò, bạn cười buồn bảo :

- Sao lại thế? Sao Vy...

- Chuyện qua lâu rồi, à Vy đi với người bạn, anh ta đợi Vy đằng kia á, lại đây, Vy giới thiệu cho.

Ta lúng túng, bạn ngỡ ngàng... Suốt buổi ta giả đò lơ là, nhưng lòng bối rối. Nói gì đây, trả lời gì đây?

Bạn và ta như hai đường thẳng song song, dù có cố gắng ráp nối cỡ nào thì cũng chỉ là hai đường thẳng, chẳng bao giờ gặp gỡ.

Ta luôn tin tưởng mọi sự việc xảy ra điều có một lý do riêng của nó. Nhưng lòng ta...có đôi phút nào đó không khỏi tự trách mình. Có đôi lúc, ta không biết mình đang như thế nào nữa. Ta mong gì, ta đợi gì? Năm tháng vẫn chầm chậm trôi qua. Ta...và bạn..xa càng xa, để chỉ còn lại quanh ta một thời quá khứ...thật dễ thương. Ta cảm ơn bạn, nhưng cũng thương cho mình quá đi thôi. Những cái khờ dại, những lần ngây ngô. Không biết ta vẽ con đường nào cho bản thân mà sao hình như ta đi quanh co quá thì phải. 



 - diên vỹ -

Sunday, July 25, 2004

buồn vui kỷ niệm - 2

07/25/04

Trưa hôm nay lại gặp Người...!

Ta lúng túng, ta.....

- Ồ lâu quá, sao cô nhỏ đi đâu thế?

- Ơ...tại bận....làm việc!

- Thế à!

Ta biết Người, nhưng không biết tên, không biết tuổi, và cũng không biết Người thật sự đến từ nước nào. Cũng tại, ta hỏng có hỏi. Hỏi làm gì khi những gặp gỡ biết chỉ là một thoáng qua trong đời rồi sẽ bị lãng quên nhanh, nên....ta vẫn luôn giữ thái độ im lặng và hờ hững.

Mấy tháng trước mà không...xưa đến giờ ta cũng chỉ đi nhà băng vào mỗi trưa thứ bảy khoảng 1-3 giờ, vì nhà băng luôn đóng cửa vào lúc 4 giờ chiều. Còn những ngày trong tuần ta làm ra trể quá, không thể đến nhà băng. Bỗng một hôm, ta vừa bước vô :

- May I help you?

Wow...! Ta giật mình....Có những cái...đẹp con người chỉ biết nhìn...giống như ta... biết im lặng.

Để rồi cứ mỗi ngày thứ bảy..ta lại đến. Và cũng mỗi ngày thứ bảy, dù ta đến sớm, trể hay giờ nào cũng vậy...vẫn câu "May I help you?" Có lúc ta thấy lạ. Đâu có sự trùng hợp dị thường thế. Làm sao mà...hể khi ta đến thì đúng ngay lúc Người gọi....Dần dần, qua vài câu hỏi han, người cũng quen ta, và ta cũng biết người. Nhưng vẫn nhất định không hỏi tên.

Chiều thứ Năm nọ, ta ra sớm, ta...lại ghé nhà băng. Nhưng hỏng thấy Người!

Sáng thứ Bảy ta đến sớm, cũng không gặp Người.

Ừ buồn buồn lạ.

Hai tuần sau ta trở lại. Gặp Người ta bỗng vui. Người chắc cũng vui hay sao á, nên cứ hỏi chuyện huyên thuyên.

- Cô nhỏ đi đâu thế? Sao mặc quần áo đẹp quá vậy?

- Ơ hôm nay đi chụp hình á!

- Với..?

- Cô bạn gái

Rồi ta hình như biết ý, nên cười trong lòng. Vâng, ta đi với cô bạn gái, hỏng có phải bạn trai đâu ạ.

Ta thích mặc áo của người Tàu, với những chiếc nút kết bằng vải thành hoa thật đẹp. Ta có nhiều áo và những chiếc váy như thế lắm, đủ cả loại màu. Mà chắc có lẽ vì Người bảo ta thật dễ thương trong những chiếc áo và váy như thế...nên ta cứ mặc hoài hà.

***


Và...nếu như không có ngày ấy...chắc ta vẫn đến nhà băng thường xuyên vào mỗi thứ bảy.

- Cô nhỏ bao nhiêu tuổi?

- Ơ...hai...ồ mà tại sao hỏi?

- Không, tại muốn biết!

- Để làm gì?

- Tại, muốn quảng cáo thẻ tín dụng cho cô nhỏ thôi, tiền lời thấp lắm. Cô nhỏ dùng nhé!

- Ờ để hỏi lại gia đình á!

- Cô nhỏ..bộ nhỏ lắm sao mà phải hỏi lại gia đình...!

- Ờ không. Thôi gặp lại sau nhé!

- Cô nhỏ đừng quên nghen!

Người có biết đâu, ta không còn nhỏ nữa. Tuổi đã thật lớn...mà mơ ước thì bé con quá. Muốn như những chú chim non bay mãi trên nền trời cao vút, nhưng sức thì quá mong manh. Ta với Người, ừ xa lạ, quá xa lạ đi thôi. Từ đó ta không đến nhà băng nữa.

Để trưa này, ta gặp lại Người, ta ngở ngàng, ta lúng túng...ta..không biết nói gì hơn.

- Ý...con của cô nhỏ đó à...!

- Má ơi!..không phải! Cháu á!

- Ồ dị mà....làm hết hồn...!

- Tại sao?

- Ta...ờ không, tại mấy tháng trước mới gặp cô nhỏ...giờ lại tưởng cô nhỏ có con nên hơi giậc mình thôi.

Trên đường về, ta vẫn còn thấy vui vui. Nhưng ta biết cái gì rồi cũng một thoáng qua. Có những cuộc gặp gỡ có lẽ ngoài dự tính của số phận, nên nó hình như chỉ đi song song, chỉ lặng lẽ nhìn, rồi lặng lẽ bước, chứ không có xâm nhập vào thế giới riêng tư và đời sống của chính mình. Cũng như Người....và bao kỷ niệm rất xưa của ta, cái ta gọi là kỷ niệm, cái ta kêu là Người, hình như bao giờ cũng chẳng thể làm ta buồn được. Khi nghĩ đến, ta thoáng thấy trong đời mình cũng có những cái vui rất nhỏ, và rất thơ. Phải không...?


 - diên vỹ -

Sunday, July 11, 2004

buồn vui kỷ niệm - 1









1

07/11/04

Trong đời ta, có những cuộc gặp gỡ ngắn ngủi nhưng hình như chẳng ngắn bao giờ. Cũng như ta, ta gặp anh vào đầu tháng bảy năm xưa, mà cho đến tận năm nay, ta vẫn nhớ. Cuộc gặp gỡ vội vã đôi ngày thôi, mà hình như là cả trời kỷ niệm. Anh bên ta, ta bên anh, thời gian cứ dừng mãi hôm ấy. Nắng cứ đẹp ra, và hoa, và gió lẫn cả mây, tất cả đều đẹp. Màu xanh của lá hình như xanh hơn bao giờ. Rồi nước...phẳng lặng, dịu êm, bình dị....


Ba ngày trại, ngày đầu ghi danh, ngày sau thi đua và ngày cuối chia tay. Ta đến với trại vì một lời hứa, mà không vì lở đóng tiền. Cũng chẳng đúng, có lẽ vì ta là chị. Chị thì không thể thay lời với những cô em gái...đúng không?

Không bạn, không bè,..những cô em gái chưa đến, ta một mình lang thang. Xung quanh trại thật lớn, cây cỏ thật xanh, không khí mát lành.Đúng là khung cảnh tuyệt vời cho ta trút bỏ những phiền muộn của cuộc sống hằng ngày. Ta lúc ấy chẳng đẹp, lại không duyên. Thế mà...

- Vy, sao không tìm tổ của mình đi?

- Ờ, mà tìm làm sao?

Một người bạn lạ hoắt bảo ta thế, rồi hắn chỉ dẫn, rồi hắn.....

- Daniel, đây là Vy, người cùng tổ đó....

- Vy có vài người bạn, để Vy đi tìm họ nhé!

Nói rồi, ta vụt đi mất. Mới lúc nảy một mình ta lang thang, mà bây giờ người là người, phòng ăn vang lên tiếng cười nói...ta vẫn chưa nhận ra anh....


***



Tổ của ta mang tên Hà Tiên...Ta chẳng biết vùng đất Hà Tiên như thế nào, chẳng biết có tiên thật hay không...ừ ta lại suy nghĩ, lặng im và...

- Chúng ta bắt đầu giới thiệu tên nhé.

Lúc đó ta mới giậc mình quay lại, tấc cả điều trẻ, tất cả hình như điều sinh ra ở nước ngoài. Chỉ riêng ta, lớn, và...chẳng rành tiếng ngoại ngữ, hay nói đúng hơn, chẳng nói tiếng ngoại ngữ bao giờ....Ừ có lẻ thế, nên ta lặng im.

- Nếu không ai có thể làm đội trưởng, thì mình làm nhé!

Lúc bấy giờ ta mới bắt đầu chú ý đến người con trai, dáng cao, nước da ngăm và....đôi mắt thật đẹp. Hình như trong mắt anh là cả một trời xa thẳm. Để rồi ta biết được, anh sinh sống và lớn lên ở Pháp, sau đó sang Mỹ, cha là người Pháp và mẹ người Việt. Đẹp nhỉ...!

Mà không, ta cứ ngở anh rất trẻ. Tuổi 20 hoặc 22...Nên ta chỉ nhìn, và chỉ lặng im, lắng nghe. Để rồi, buổi đố thơ. Ta vốn yêu thơ, thích thơ, nên có vài câu thơ ta may mắn đoán được.....nên anh nhìn ta bằng đôi mắt ngạc nhiên...và ngạc nhiên.




***



Chợt nhiên ta thấy có một điều rất lạ, hình như bao giờ anh cũng ở gần ta. Mà không, hình như bao giờ ta cũng muốn ở cạnh anh, dù biết rằng đó chỉ là một cậu bé...nhưng đôi mắt cứ thu hút ta. Và có lẽ vì ta ý thức được, đây chỉ là trại, chỉ đôi ba ngày thôi...

Buổi chiều, giờ chơi cùng với tất cả thành viên trong trại. Mọi tổ bắt đầu tụ tập. Anh vẫn bên ta. Trong giờ chơi, ta vô ý làm trầy cổ anh, một đường thật dài và thật sâu. Thế là ta cứ nhìn mãi nơi ấy, lòng thấy tồi tội cho anh. Chắc đau lắm.

Đêm, tất cả thành viên tụ hợp lại thành vòng trong theo tổ của mình, dĩ nhiên anh vẫn bên ta. về đây ta cùng nhau hát ca bài hát ấy vang vang. Rồi không biết vì sao anh choàng lấy vai ta...rồi vì lẽ nào đó anh choàng vai luôn người bạn bên cạnh. Ta chỉ mĩm cười, tự nghĩ...đúng là một cậu bé.

Khuya, ta mới biết được tuổi anh. Hoá ra lớn hơn ta đôi tháng. Hay nhỉ. Ta chỉ cười.

Sáng, vừa bước vào phòng ăn, anh đã có mặt, và dành sẳn cho ta chiếc ghế.

Trưa, trong giờ sinh hoạt, mọi người điều được chọn một đề tài cho riêng mình. Ta chọn Giáo Lý Tình Yêu..và dĩ nhiên ta muốn nghe tiếng Việt. Anh mĩm cười chọn theo ta...trong khi đó anh rành tiếng Anh hơn. Ta chẳng hiểu.

Thầy bảo, mỗi người hãy chọn cho mình một người bạn khác phái. Anh nhìn ta hỏi :

- Chọn Vy nhé!

Ngạc nhiên, nhưng ta chỉ mĩm cười.

Thầy bảo, mỗi người hãy viết ra cho mình những nguyện vọng về người yêu lý tưởng.

Anh bắt đầu viết....

- Thủy chung,.......và hiểu biết về thơ...!

Hiểu biết về thơ. Ta chao mày..hỏi...:

- Tại sao Daniel lại bảo phải hiểu biết về thơ.

- Tại thấy hay hay!

- Có dòng máu lãng mạn hả...!

Anh chỉ cười.

Tự nhiên ta thấy gần gũi với anh quá, thân thiết với anh quá...! Rồi, chợt nhiên một cô bạn khác bước vào, bảo ta dời sang một chiếc ghế cho cô ngồi cạnh anh. Ta.......bực mình và giận lắm. Trách sao anh không nói gì.

Từ đó, ta im lặng, chỉ nghe lời thầy giảng..mà có nghe được gì đâu, ta chỉ nhìn ra cửa sổ. Mây nước vẫn đẹp nhưng có đều hơi lạc lỏng, hơi bơ vơ. Tan giờ, ta lặng lẽ trở về phòng.



***



- Nảy giờ Vy đi đâu thế? Daniel tìm Vy khắp nơi!

- Vy về phòng, và đi tắm

- Trời đất, giờ này mà đi tắm, à thôi, nhanh lên, mọi người đang chờ.

Anh nắm tay ta, vụt chạy. Má ơi! Ta.... chỉ biết làm theo thôi. Và không hiểu vì sao ta lúc nào cũng chỉ im lặng, mĩm cười và làm theo khi ở cạnh anh.

- Hả trời đất, bắt Vy đóng kịch? No way..

- Yes way!

Một người bạn tổ khác chọc ta thế.

Đêm lửa trại, đẹp lạ lùng. Mà ác quá, trời rất lạnh. Cái lạnh không khiến chết người, nhưng khiến lòng cảm thấy hình như cần một chút gì đó sưởi ấm. Anh vẫn bên ta. Mà không! Ta quay sang cô bé bên cạnh. Cô bé khoảng 16 tuổi, cô bé run cầm cập. Ta hỏi :

- Bé lạnh lắm hả....

Rồi ta choàng vai cô bé! Cô bé rút vào lòng ta, thật ấm. Nhìn ánh lửa lớn dần, ta lại nghĩ về anh. Đôi mắt anh trong bóng đêm sáng rực. Giá như....



***



Giờ văn nghệ, anh vẫn bên ta. Con người có lẽ rất tầm thường, mà không, lòng ta mới đúng. Có lúc những cảm xúc về ta không dằn được. Chỉ hy vọng anh đừng đọc những gì trong mắt ta. Cuộc đời như làn nước, cứ trôi, cứ trôi. Sáng mai phải chia tay. Nghĩ đến lòng ta chợt buồn như đêm lẻ. Anh say sưa nhìn xem các bạn diễn kịch. Ừ rất hay.

Ban tổ chức bảo 12 giờ đêm là mọi người phải về phòng ngủ. Nhưng có lẽ vì là đêm cuối, và có lẻ sau những ngày chung vui với nhau, mọi người đã bắt đầu trở nên thân thiết. Các bạn cứ hát, cứ ca, cứ làm trò, cứ diễn kịch. Thật hay, thật dễ thương. Lúc đầu người ta còn ngần ngại, nhưng sau đó, hình như ai cũng muốn chia vui.

Để rồi, giọng ca của một chị gái vang vang trong đêm. Ngọt và cao vút. Nhẹ nhàng nhưng đi thật sâu vào trái tim. Có lẽ, trái tim của những người đang cảm hương vị yêu.

Chị hát, ta mơ, anh say sưa nghe.

Một giờ, hai giờ..và ba giờ, mọi người mới trở về phòng. Ta còn nán lại, anh vẫn bên cạnh.

Phải chăng có điều gì đó cần nói. Nghĩ đến ta cũng chỉ cười. Mà có điều gì đâu. Cuộc sống vẫn khó khăn, vui buồn vẫn đó. Dù có nói thế nào thì ngày mai cũng chia tay, nặng lòng làm sao đó. Chợt Hoài bước tới bảo :

- Vy làm thơ ghê gớm lắm đó!

- Nổ đi!

Tất cả lại cười. Anh, Ta, Hoài, và hai người bạn nữa, lại bắt đầu trò chuyện. Ta không nhớ đã nói gì, nhưng tất cả điều vui, và chẳng ai muốn về phòng cả. Đến khi một chú nọ bước vào :

- Các cô cậu quyến luyến nhau quá thế! Giờ này không về nghỉ, sáng mai còn phải láy xe đường xa đó!

Ờ nhỉ, sáng mai! Ta thoáng thấy buồn buồn lạ. Ta nhìn anh, đôi mắt anh cũng buồn. Một người bạn quay sang ta nói :

- Để mình đưa Vy về phòng nghen.

Hoài vội ngăn :

- Cha nội, vô duyên. Vy cần ông đưa sao, còn Daniel bộ ông tính....

Rồi quay sang Daniel, ra vẻ rành lắm, Hoài bảo :

- Thôi, Daniel đưa Vy về và ngủ sớm nghen, hai người đừng thức tới sáng đó.

Từ phòng văn nghệ đến chổ ta ngủ, gần lắm...mà ta cứ mong nó hoá xa. Anh nắm tay ta, đi lặng lẽ, không nói.

Đêm gió lạnh, lòng ta lạnh...

Đến nơi, anh buông tay bảo :

- Vy ngủ ngon nhe!

- Ừ ngủ ngon.

Ta cũng mong có thể ngủ được. Lòng ta như rối bời. Có những lúc cảm giác đến thật mạnh, ta muốn từ chối, nhưng con tim, nếu giấu được cách mấy thì nó cũng tràn ra ánh mắt, rịnh ra từng kẻ tay. Anh đợi ta vào phòng, rồi mới quay bước.


***



Sáng ra, trời vẫn đẹp như mọi ngày. Ta đang thơ thẩn. Một người bạn tối qua đòi đưa ta về chạy đến nói :

- Vy, Daniel tốt lắm đó!

Ta hiểu ý nhưng giả vờ hỏi :

- Tại sao nói thế?

- Ừ thì mình thấy hai người có vẻ rất thân.

- Rồi có gì đâu.

- Không ý mình nói là, mong hai người sẽ giữ liên lạc sao khi rời trại.

Ngạc nhiên, nhưng ta cũng chỉ biết mĩm cười cho qua. Cuộc sống sẽ cho phép không? Lại có những điều tốt đẹp dành sẳn cho ta sao?

Trở vào phòng ăn...ta, anh..cả hai điều buồn. Ta không thấy đói, nên hỏi anh :

- Daniel muốn đi dạo không?

- Ừ đi.

Ta và anh đi về phía bờ hồ, ta lượm những viên sỏi nhỏ, thảy xuống mặt nước, như thảy những rối bời trong lòng. Anh hỏi :

- Sau trại, Vy tính gì?

Trời đất, ta cứ ngở là một cụ già chứ. Sao anh có vẻ quá nghiêm trang. Ta vẫn thảy những viên sỏi ra xa.

- Đám cưới.

- Đám cưới?

Sự ngạc nhiên của anh khiến ta run cả người. Ta không thảy những viên sỏi nữa, mà hình như ta vô tình chạm một nổi buồn rất xa của anh.

- Sao còn trẻ mà Vy đám cưới sớm thế? Tại sao không đợi?

- Đợi gì?

Anh im lặng. Ta thật hối hận vì câu nói đùa của mình. Mà ta cũng định đám cưới thật chứ bộ.

- Vy có yêu người đó không?

- Anh ta yêu Vy lắm.

- Còn Vy?

Ta im lặng. Yêu.....ta không phân biệt được lòng ta. Nếu yêu, sao ta lại..... xa xa nghe đâu đó tiếng gió buồn rủ rợi, tiếng chim sầu gọi bạn và tiếng lá vàng tan nát. Lòng ta cũng tan nát như những chiếc lá vàng.

- Còn Daniel?

- Daniel định học cho xong bằng luật. Rồi định bắt đầu sự nghiệp.

- Vậy khi nào lập gia đình?

- Có lẻ ngoài 30

- Sao trể thế?

- Daniel muốn có sự nghiệp trước, với lại, hình như vẫn chưa tìm ra được người lý tưởng.

Im lặng. Nghe gió, nhìn mây....chợt anh lên tiếng :

- Vy cho Daniel số phone đi!

- Để làm gì?

- Không muốn giữ liên lạc sao?

- Giữ được sao?

Lại im lặng. Chợt các bạn cùng tổ từ xa réo :

- Hai người kia, tâm tình xong chưa,....tới giờ rồi kìa...

Ừ tới giờ...ta và anh chỉ lặng lẻ đi về phía các bạn. Từ đó, anh im lặng và đôi mắt đã xa xăm, lại xa xăm hơn.

Sau giờ bế mạt. Anh bảo :

- Vy chụp hình với Daniel nhé!

- Ừ

Anh chọn hướng ra phía bờ hồ, và chợt..anh vòng tay ôm ta. Ta nín thở, hết hồn...nhưng lại nghe thấy vui vui.



***



Các bạn ôm nhau từ giả. Có lẻ với các bạn trẻ, ôm nhau, nắm tay là những điều rất bình thường, nhưng với ta, với anh...hình như khác lắm.

Anh và ta đứng nhìn mọi người chia tay, y như ta và anh là hai kẻ sẽ bên nhau mãi mãi.

Lòng ta nghe đau lắm. Nhưng không thể hứa hẹn gì, cũng chẳng nói được lời nào cả. Các bạn cùng xe trêu ghẹo anh. Và bảo :

- Sao hai người im lặng quá vậy, buồn hay là dự tính cho tương lai đó?

Anh nhìn ta, ta lại nhìn anh! Nhìn trời, nhìn nước.

Cuối cùng anh cũng lên xe. Xe từ từ lăn bánh. Anh từ từ xa. Có lẻ đối với ta, anh là một vì sao rất sáng. Ánh sáng đó khiến ta ngại ngần không dám tới. Nhưng xa lại rất buồn. Nên ta chỉ đành chọn đứng nhìn nó. Đám cưới. Ta nói đại thôi. Chứ lòng ta cũng đang rối bời. Đời người con gái, những chọn lựa chung thân thật khó khăn. Ai có thể là người yêu mình đây? Giữa cuộc sống bon chen, chân tình thật giả lẫn lộn, mà nếu trẻ con quá, không tài nào phân biệt. Dòng đời cứ trôi. Ai biết suy tính, biết lừa lọc thì may ra còn được cuộc đời tàm tạm gọi là hạnh phúc. Ai dại khờ nhắm mắt đưa chân thì chỉ có nước mắt với sầu đau.

Đã có một lần ta chọn đại. Ừ, và nước mắt lại rơi. Để rồi ta nhận thức được rằng, sống không thể có ngày mai được. Nếu tất cả cứ dành cho ngày mai, thì hình như mình sẽ luôn luôn hối tiếc.

Ta luôn có người yêu. Nhưng câu anh hỏi "Vy có yêu người ta không" luôn lập lại trong ta. Không biết thế nào là tình yêu, ta chỉ biết rằng khi cảm giác đó đến, ta luôn rời xa, vì rất sợ.... ta thà để người yêu mình, dù có tan vở, lòng cũng bớt đau hơn. Phải không?



***



Từ ngày rời xa trại, ta về, đêm lại mơ, ngày lại nhớ! Ta lăn vào những cuộc vui, những bạn bè, những yêu đương, nhưng đêm ta lại chỉ thấy anh. Con gái, có phải khó hiểu như thế không? Các bạn trong tổ lại email lẫn nhau. Nhưng anh vẫn biền biệt. Điện thoại, ta nhớ ta có ghi ra cho các bạn, sao anh không lấy để giữ.

Ta chỉ biết thở dài. Có lẽ tất cả điều do ta suy tưởng. Mỗi đêm ta lại mơ thấy anh. Trong mơ, lại có những cuộc trò chuyện rất vui. Chiều chiều ta trở lại nơi trại. Vẫn hồ nước, vẫn rừng cây. Nhưng bãi có đó, thiếu một người.

Ta nhớ trong lớp "giáo lý tình yêu" anh có ghi là...người yêu của anh phải chung thủy.

Hai từ chung thủy ta không thể học được. Vì ta rất sợ đau. Ta rất sợ sự thay lòng của người khác, nên....ta lại là người hay thay lòng.

Suốt một tháng ta mơ thấy anh, ta đợi, ta mong. Nhưng ta lại thầm ước anh đừng bao giờ đến. Những kỷ niệm đẹp xin hãy giữ như thế.

Bỗng một hôm ta gặp lại cô bạn ở trại. Cô nói :

- Daniel cứ nhắc Vy hoài?

- Trang...và Daniel..?

- Không, rảnh Trang không có gì làm, gọi mấy bạn phá thôi. Daniel tốt lắm. Anh ấy thắc mắc không hiểu vì sao Vy lại đám cưới...

Lúc đó ta chỉ im lặng, rồi thở dài. Kỷ niệm đẹp như một giấc mơ. Mà giấc mơ...chẳng bao giờ là thực. Đã bao lần vì muốn kỷ niệm đẹp mãi, nên đã bao lần ta chạy bỏ lòng ta. 
 


 - diên vỹ -