Sunday, August 22, 2004

buồn vui kỷ niệm - 3

08/22/04

Mỗi lần đi qua con đường ấy, lòng tự nhiên không thể không nhớ lại ngày xưa..dù cái ngày xưa đã thật sự rất xưa rồi. 13 năm, hay 7 năm...ta cũng có thể coi nó như chỉ mới một năm hoặc của ngày hôm qua thôi.

Còn riêng bạn thì sao nhỉ...? Bạn chạy đua với cuộc đời, bạn đau khổ vì những cuộc tình trắng tay, bạn loanh quanh với hiện tại, bối rối với tương lai, nhưng bạn có nhớ về quá khứ không? Những con đường quanh co, những hàng cây rợp bóng. Hồ nước, công viên....và chính ta nữa.

Ta còn nhớ có một kẻ khờ đến nổi chạy tuốt từ nhà của mình đến nhà của ta, cũng chỉ vì muốn cho ta đạt được sở thích là chạy xe quanh xa lộ để hóng gió. Cái gió vùn vụt, cái mát tuyệt vời của đất trời giữa mùa thu. Hèn gì, ta yêu mùa thu đến thế.

Rồi một hôm, bạn bí mật dẫn ta đến một nơi....

- Mình đi đâu thế?

- Bí mật...?

Trước mắt ta chỉ hai hàng cây, lối mòn, và gió....chợt nhiên một khung cảnh tuyệt vời hiện ra. Hồ nước, hoa, cỏ...và ánh tà dương rực đỏ tuốt đằn xa. Đẹp! Đẹp như một bức tranh. Bạn nhìn ta cười bảo :

- Biết Vy thích cảnh này á, nên dẫn đi khoe. Đẹp không? Hợp với tâm hồn thi sĩ của Vy đó!

Ờ nhỉ! Đẹp quá đi thôi!


***



Để rồi những ngộ nhận diễn ra. Cuộc sống luôn không có những bình yên.

- Vy thích anh Long lắm hả ?

- Sao nói thế?

- Thấy vy hay nói chuyện với ảnh.

- Ừ, ảnh là người tốt.

- Nhà lại ở cạnh nhà Vy, hay hén?

Ta im lặng. Hình như có vật gì đó, đâm thẳng vào trái tim ta.

Nhưng mỗi cuối tuần, bạn vẫn hát cho ta nghe. Bạn vẫn đàn, và vẫn cùng ta đi ngắm đất trời, ngắm cây cỏ.

- Sao Vy chỉ cười?

- Tại.... vui!

Để rồi một ngày kia anh Long bảo ta

- Chương nó thích Vy lắm?

- Em không tin!

- Anh quen với nó lâu thế, chưa từng thấy nó cư xử với cô gái nào như đã với em. Anh nghĩ, em nên cho nó cơ hội đi. Nó tốt lắm đó.

- Nhưng, nhưng em không có thích Chương mà!

- Ừ, anh nói cho em biết thôi. Tùy em.

Mỗi lần nhớ lại lời của mình, ta chỉ biết thở dài, ta không phải tiếc nuối gì những quá khứ, nhưng có điều tại sao ta không dám sống cho mình, không dám yêu và cũng không dám mạnh dạng đi vào thực tế.

Những ngày tháng lao đau, những cuộc tình không phải... không biết ta có lớn lên tí nào không, nhưng chỉ biết lòng ta cứ luôn tự nhắc nhở mình đừng nên dối lòng.

Chiều hôm qua, đi ngang con đường ấy. Ta nhớ lại lần gặp bạn cách đâu không lâu :

-Ơ Vy, khoẻ không?

- Ủa Chương, sao ở đây?

- Ừ xem phim.

- Với bạn gái hở?

Không trả lời câu hỏi của ta, mà vẻ mặt của bạn lo lắng hỏi :

- Sao Vy ốm thế?

- Tại.....hôm chia tay với Phong, rồi buồn...,nhưng có phải đẹp hơn xưa nhiều không?

Ta nhí nhảnh pha trò, bạn cười buồn bảo :

- Sao lại thế? Sao Vy...

- Chuyện qua lâu rồi, à Vy đi với người bạn, anh ta đợi Vy đằng kia á, lại đây, Vy giới thiệu cho.

Ta lúng túng, bạn ngỡ ngàng... Suốt buổi ta giả đò lơ là, nhưng lòng bối rối. Nói gì đây, trả lời gì đây?

Bạn và ta như hai đường thẳng song song, dù có cố gắng ráp nối cỡ nào thì cũng chỉ là hai đường thẳng, chẳng bao giờ gặp gỡ.

Ta luôn tin tưởng mọi sự việc xảy ra điều có một lý do riêng của nó. Nhưng lòng ta...có đôi phút nào đó không khỏi tự trách mình. Có đôi lúc, ta không biết mình đang như thế nào nữa. Ta mong gì, ta đợi gì? Năm tháng vẫn chầm chậm trôi qua. Ta...và bạn..xa càng xa, để chỉ còn lại quanh ta một thời quá khứ...thật dễ thương. Ta cảm ơn bạn, nhưng cũng thương cho mình quá đi thôi. Những cái khờ dại, những lần ngây ngô. Không biết ta vẽ con đường nào cho bản thân mà sao hình như ta đi quanh co quá thì phải. 



 - diên vỹ -