________________________01/30/05 11:13 AM
Về đến nhà, ta bày đồ ăn ra ngay lập tức . Ta nhìn sang anh kế bên bảo :
- Cưng nè, đem cái này lại bàn dùm chị đi
Lúc đó Quân trợn mắt bảo ta :
- Thui được rùi cô hai, biết người ta bao nhiêu tuổi mà cứ hết cưng rồi lại chị .
Ta tỉnh bơ hỏi ;
- Dị chứ có ai nói tuổi đâu mà biết, hỏng nói thì tui gọi đại thế !
Anh cười cười nói :
- Hỏng sao đâu, vy cứ gọi thế , Liêm thích dị á !
Ồ hoá ra tên anh là Liêm . Liêm là liêm chính là ...ơ sao mà cái vẻ mặt của anh nhìn thí dễ bị ăn hiếp quá trời . Sau một hồi trò chuyện, ta mới biết anh là Tàu lai, hèn gì đôi mắt của anh có một mí lót hà . Mà sao nó cũng có cái duyên hén . Nước da anh lại đen . Chắc ta thích đen hay sao á . Mà không, bạn trai ta trắng toát ấy mà ! Thôi không suy nghỉ lung lung , mà cũng chẳng có thời gian, Quân cứ hết chê ta, rồi lại chọc ta . Nhưng vì quen quá với bạn ấy nên ta chẳng ngại, mà cũng có gì đâu ngại . Toàn là bạn không , anh thì lại hiền quá ...,nên ta chẳng sợ . Ta hỏi :
- Nè, vậy chứ Liêm mấy tuổi ?
- Ẳnh không nói đâu chị ơi, có mình em là biết tuổi ảnh thôi, nhưng có chết em cũng hong lộ bí mật ra .
Em trai của Quân lên tiếng . Và nháy mắt với Anh .
Ta bắt đầu trở nên tò mò . Ta nhìn thẳng anh và ra chiều suy nghĩ ... Mà sao anh mắc cở thế . Ta cười thầm . Ai đời con trai lại mắc cở , sao mà ...rồi ta nói
- Hmm nhìn Liêm rất trẻ, tuổi chừng 18, nhưng cái vẻ nghiêm nghiêm này chắc gạt người đi mất ...Liêm hoảng 25 không ?
Quân bên góc bàn kia với sang bếp .
- Gọi bằng anh đi Vy ơi, Liêm nó định sẽ giấu tuổi suốt đời , để các cô bé khác có dịp làm quen á !
Nhưng rồi ta bị cuốn theo những câu chuyện và những lời hỏi hang tía lia của em Quân . Cậu bé khoảng 22 tuổi, lanh lợi, và có vẻ thông minh . Cậu lại tinh ý nữa, hỏi hết điều này đến điều kia . Trong lúc ăn, ta quên mất là mọi người đang dẫn câu chuyện đến đâu , nhưng lúc đó em trai Quân nói là anh thuộc loại bê đê . Và không hiểu vì sao anh lại rượt em Quân vòng vòng .
Sau khi mọi người ăn xong, em gái Quân vào phòng ta ngủ . Quân đi tắm, em Quân đi phone về cho má mi . Còn lại ta với anh ở trong bếp
- Vy khéo tay quá !
- Sao anh nói thế ?
- Tại Liêm thấy đồ ăn rất ngon, Vy lại dọn dẹp sạch sẽ quá . Giá như ai cưới Vy chắc có phước hén !
- Trời ! Vô phước thì có ! Ít khi Vy vào bếp . Chỉ hôm nay thôi đó ! Chắc tại thấy anh nên Vy vẻ chuyện .
- Liêm không tin, à mà sao ?
Nói đến đó anh ngưng ! Hình như anh mắc cở . Anh nhìn xung quanh không ai rồi nói !
- Nụ cười của Vy đặc biệt quá !
Trời ! Ta ....cái cách của anh nói chuyện sao mà nó giống một cậu bé trò chuyện với bà chị quá đi thôi. Ơ không, ta không chê anh, ta chỉ muốn nói là anh ngây thơ như một cậu bé á .
Rồi anh nhỏ tiếng lại một xíu, anh nói :
- Vy à, lúc nảy tụi nó nói Liêm là bê đê, Vy đừng tin nghen , hỏng có đâu !
Ta vừa cười vừa thí tội nghiệp cho anh . Hình như anh tưởng ta là cô bé dễ tin hay sao á . Nhưng ta vẫn giả đò hỏi :
- Thế tại sao em Quân lại gọi anh thế !
Anh tặt lưỡi và nói :
- Cũng tại cái bửa kia, anh vô tình đi qua ngang chổ bọn bê đê, mà cũng ác quá , tại sao Quân, em nó và cả đám bọn kia đi ngang đó hằng ngày mà hỏng bị chọc, còn anh đi có một lần thôi là bị tụi nó chọc cho tới bây giờ . Làm anh bực lắm .
- Tụi nó đùa thôi mà, thì anh cứ tự nhận đại , coi tụi nó có sợ không .
Rồi, sự ồn ào lại trở lại . Cũng vừa lúc mẹ ta đi làm về . Mọi người có vẻ hơi ngạy xíu . Những cũng may mẹ ta vui vẻ, hỏi hang, rồi hình như thấy mẹ dễ tính , nên tiếng của Quân lại sang sảng . 12 giờ khuya rồi mà ta vẫn không thấy buồn ngủ, có lẽ những câu chuyện trời trăng của bọn ta quá mắc cười . Các em ta, đứa nào sáng mai cũng đi học, đi làm nên vào ngủ hết . Chỉ mình ta thức với các bạn . Em Quân bày bộ bài ra rũ
- Mọi người chắc định thức sáng đêm phải không ?
- Còn phải hỏi - Ta lên tiếng
- 4 người đủ rồi, mình nhanh tay đi chứ . Em ấy tiếp
Thế là bọn ta chơi tiến lên .
Cả đêm, cười nói, rồi những lần thua thắng . Cũng không có gì gọi là đặc biệt . Sáng, vẫn cái khung cảnh ồn ào . Chiều vẫn những cuộc đi viếng thăm cảnh đó đây quanh thành phố . Trong mắt ta, anh có vẻ bề ngoài nghiêm nghị, nhưng lại mang một tâm hồn của cậu bé mới lớn, nên cũng không có gì khiến ta phải chú ý .
________________________ 01/30/05 11:39 AM
Ta nhìn thấy cả anh em Quân và anh ai cũng có một chiếc nhẫn, ta mới thắc mắc .
- Ý bộ mấy người trong bang hội hả .
Quân tố mắt ngạc nhiên hỏi :
- Hội gì ?
- Chứ sao ai cũng đeo một chiếc nhẫn .
Em Quân vọt miệng
- Hứng á chị ơi . Rồi em ấy giải thích thêm .
- Nè chị thấy không, nhẫn này thuộc loại đo cảm giác đó . Tụi em mua đeo vì muốn xem đứa nào nổi giận để mình tránh .
- Thiệt !
Quân chọc ta
- Lớn mà bị con nít dụ khị kìa .
Anh ngồi đằng truớc cười cười ! Ta lém lĩnh hỏi :
- Thế nếu mình đang yêu nó có chuyển màu không ?
Hỏng ngờ câu hỏi đó anh lại là người trả lời !
- Nếu người mình để ý chuyển màu giống mình thì là họ đang thầm yêu đó Vy !
Ta phá lên cười . Và bảo Quân
- Ê ,cho Vy thử xem
Ta loay quay một hồi rồi nói :
- Ý chết, chiếc nhẫn của Vy và anh cùng màu rồi ! Có phải anh đang yêu thầm vy không ?
Hết xức nói ta luôn . Quân chỉ biết lắt đầu . Em của Quân cười nghiên ngã bảo :
- Rồi, anh Liêm gặp đối thủ mạnh á !
Quân vừa láy xe vừa nói :
- Hết người chọc, Liêm đi chọc Vy, chỉ có rước thua đến bại thui á !
Tụi Ta lại đưọc một trận chọc anh . Anh lại chỉ biết mắc cở .
________________________
01/30/05 11:49 AM
Sở thích của anh là chụp ảnh , nên bao giờ anh bận bịu với cảnh đất trời . Khi chục xong, anh lại thường rược chạy và vật lộn với em Quân . Ta thấy hình như anh là một cậu bé mang một tâm hồn khá già giặn á . Đi lang thang trong mall . Khi mà tất cả anh em nhà Quân đang bận lựa món này món kia, còn anh chỉ đứng trên lầu nhìn dòng người , ta thấy thế nên lại hỏi :
- Anh cười gì đó !
- Nhớ lại nụ cười của Vy !
- Trời !
- Thật á !
Ta tỏ vẻ không tin , anh giải thích thêm !
- Nụ cười của Vy khiến người ta thấy thoải mái và vui hẳn ra á ! Hình như nếu được thấy Vy cười, thì không ai có thể từ chối cái gì ở Vy !
- Vậy nếu Vy bảo anh đưa hết tiền cho Vy, anh có đưa không !
- Nếu có, anh đưa hết á !
Anh không còn xưng tên với ta nữa , mà xưng anh gọn bơ ! Nhưng ta cũng không muốn suy nghĩ lung tung . Ta chợt hỏi anh !
- Mà sao đôi mắt anh hơi buồn vậy, bộ anh có chuyện buồn ? Nhớ bạn gái ! ..
- Có bạn gái đâu mà nhớ ! Mà anh ghét mắt anh lắm . Lòng anh có buồn đâu, mà ai cũng nói nhìn nó là tưởng anh buồn . Anh thích đôi mắt to lắm, mắt như anh em nhà Quân, mắt như em . Nhìn thấy đẹp làm sao á !
Nghĩ cũng lạ ! Quân thì hết cười ta, chê ta , còn anh thì cứ khen ! Chắc có lẽ anh chưa quen với ta thì phải .Thường những người con trai hay thế . Hay khen người con gái nếu họ mới gặp . Nên ta nghĩ có lẽ bình thường lắm .
________________________ 01/30/05 12:15 PM
Quá trưa hôm đó, ta tiển Quân và mọi người . Trong lúc tất cả mọi người đang bận bịu xách đồ mua được từ mall ra xe, còn anh thì đi chậm lại đằng sau ta vào nói nhỏ !
- Vy nè !
- Chuyện gì thế anh !
- Anh thấy tiếc là quen Vy muộn quá !
Ta phi cười và thắc mắc
- Sao anh nói thế ?
- Tại Vy có bạn trai rồi !
- Có rồi thì có nữa, đâu có sao ! - Ta cợt !
- Vy đùa thôi, chứ anh biết tính Vy mà !
- Ừ, mà có lẽ mình chẳng bao giờ gặp lại nữa á . Vì có đời nào Vy lại lạc qua xứ lạnh đâu . - Nhìn anh có vẽ nghiêm quá . Ta hơi lo lo buâng quơ !
- Thì khi nào rảnh, vy sang thăm các anh . Với lại bạn trai vy cũng có bà con bên ấy mà !
- Ừ ! Mà anh bật mí cho Vy biết điều này nhé !
Anh kề tai nói rất nhỏ với ta . Ta vừa ngạc nhiên vừa cười thầm . Cái điệu bộ của anh sao mà nó dễ thương quá . Ừ anh vừa nói với ta tuổi của anh á ! Ta chẳng viết ra đâu , vì anh bảo phải giữ bí mật .
Chia tay với các bạn, với anh, ta hơi buồn ...hỏng phải buồn vì xa ..mà buồn ngủ á ...cả hai đêm rồi ta ngủ chỉ được mấy tiếng thôi . Cả thân người ta như rả rời sau khi chiếc xe của bạn lăn bánh . Ta chạy ào về nhà, ngủ một giấc tới tối . Rồi thì Quân gọi ta cho biết trên đường đi có ghé hai nhóc em của ta ở thành phố kế bên . Và bảo :
- Vy nè, Vy nói gì mà Liêm nó buồn buồn vậy !
- Dạ hỏng có à nghen ..
- Bộ bà định hỏng tha cho bạn tui hả
- Đi chết đi, ai có nói gì đâu !
- Thôi, nói chuyện với ổng nè ! Ổng chắc nhớ Vy lắm !
Ta chưa kịp la thì giọng nói bên đầu giây kia đã là của anh !
- Bạn trai của Vy có la Vy không ?
- Dạ hong
- Vy nè !
- Dạ ...
Rồi anh ngập ngừng ..rồi ..anh lại im lặng
- Vy nè ...
- Dạ ...
- Anh hỏi Vy thật nghen ...!
Trời đất , sao anh không giống Quân, không phá, không chọc, không đùa ..sao anh hay nghiêm trang, ta rất sợ phải đối diện với ai đó mà có tính nghiêm trang á , khiến ta cảm thấy mình bị khóp đi mất . Anh im lặng đôi giây rồi hỏi ta :
- Tại sao Vy hay trò chuyện với anh thế !
- Ủa, Vy hỏng được phép trò chuyện với anh hả ?
- Không, ý anh hỏi thế là vì xưa nay mấy cô gái hể gặp anh là họ tránh . Thường họ hay nói với anh em nhà Quân á . Họ không để ý tới anh đâu . Nhưng Vy thì khác !
Ta cũng hỏng biết trả lời sao á ! Quân thì quá quen thuộc với ta . Ta quen với Quân đã hơn hai năm, chuyện gì bạn ấy cũng tâm sự, vui buồn, chuyện tình cảm, những vụ cải vã với bạn gái , rồi chia tay, rồi những cuộc tình mới, rồi những khó khăn, cuộc sống cứ đầy ấp chuyện là chuyện . Nên ta với Quân gặp nhau chỉ có những câu chọc phá . Cũng như bửa đi vườn hoa nhật bản, anh mãi mê chụp hình, em Quân lo chạy quanh quất đâu đó , chỉ còn Quân bên ta nên bạn ấy thắc mắc hỏi :
- Sao tụi mình hỏng yêu nhau hả Vy ?
Ta trợn mắt nói :
- Rành tính của nhau quá, yêu làm gì !
- Ờ há ! Hai đứa mình mà yêu nhau, chắc dễ mất nhau lắm !
- Dư biết còn hỏi .
***
Rồi thời gian cũng qua nhanh . Không biết có bao giờ ta lại thức đến sáng, và lo nấu ăn, cười đùa, và chọc phá như thời qua nữa không . Anh bây giờ chắc không còn là một cậu bé nữa . Vì ta biết ta cũng đã rất lớn rồi . Tuy anh không là kỷ niệm nào đó trong tim ta , nhưng anh là hình ảnh của những người anh dễ thương , hiền hậu mà ta đã gặp . Hôm nay mở yahoo meassage lên, chợt nhớ đến ngày anh và các bạn sang thăm ta á ! Chỉ vậy thôi , mà cũng thấy nó hay hay !