Monday, January 16, 2006

những lầm lẫn không đâu






điện thoại hay reng
với những con số lạ
nhấc máy
người bên kia xin lỗi lộn đường dây
nghe thoáng một nỗi buồn nhè nhẹ quấn vây
tim hy vọng bớt đi phần hy vọng


714 ....và phía sau là khoảng trống ....
ca li ơi ...nắng vẫn ấm phải không ?
những ngón tay đi rong
sao cứ hoài lộn số
để nơi này rất ngộ ..
có một kẻ buồn vì những lầm lẫn không đâu

14 tháng hai ... ừ có kẻ ước ao ...
nhưng vẫn biết đó chỉ là niềm mơ rất mỏng
như mây, như mưa như một chiều gió lộng
người đi rồi mây cũng tím ... biết không ?


 - diên vỹ - 01/16/06

Friday, January 13, 2006

thư tình cho xứ ảo - jun. 14, 2006




Ta đau quá anh à....!

Tự thấy mình ngu xuẩn, tự thấy mình buồn vui lẫn lộn...

Ừ, thôi được rồi....! Ta tưởng mình có thể tự do thương nhớ anh, nhưng....ta vốn không làm được, tình yêu làm gì có một kẻ yêu còn kẻ kia thì vô tình phải không anh...?

Ta biết....ngày mai bao giờ cũng đẹp...và dĩ nhiên, ngày mai ,...với anh vẫn thế, có ta đợi anh hay không đợi anh thì đời anh vẫn thế...vẫn vui, vẫn vô tư nói cười...!


Ta thật sự đã quá mệt rồi anh....Đôi lúc muốn yêu một cách cao thượng, nhưng tâm trí phàm tục và tầm thường này làm không nổi anh à... Ta tự dưng oán ghét mình.....Ngu quá...thật sự là ngu quá....!

Ngày mai, ta không đợi anh

Ngày mai, ta không nhớ anh...!

Ngày mai,....trời ạ.....! Điên thì cũng điên một xíu thôi cho thiên hạ nhờ chứ....!

Mà không, ngay giờ phút này mới đúng ....!

Khờ quá....ta ơi là ta......!

Mong có thể được bình yên với đời...ngủ đi nhé.....cái hồn khờ dại của ta...ngủ đi...! 



 - diên vỹ -





thư tình cho xứ ảo - jun. 14, 2006




Anh biết không ..., hôm nay ta cảm thấy rất khoẻ. Mà không, khoẻ từ chiều hôm qua lận, nên giấc ngủ rất bình yên, sáng dậy thì thấy tinh thần sảng khoái ....Anh có hiểu vì sao không ?

Vì .....:) anh đừng cười ta nhé! Có lúc tâm hồn ta nhỏ hẹp, ý nghĩ của ta nông cạn , cái nhìn của ta không được sâu, nên ...ta cứ quẩn quanh trong ý nghĩ của mình, rồi buồn, rồi tự dưng chán ...! Giá như có thể nhìn đời bằng đôi mắt bao dung, dễ dãi hoặc có thể coi nhẹ mọi thứ thì chắc ta không có những đêm trằn trọc lo âu, phải không anh? ...


Đối với ta, mọi thứ, mọi vật đã không còn quan trọng nữa ...ý của ta là ...không đặt cái gì trên cái gì cả ....hôm nay sống, hôm nay vui ....Mặc ngày mai ...ừ ngày mai đến thì mình tính ...Cũng không phải là ta buông xuôi mọi thứ, mà chính là ta đang nâng niu mọi thứ đó anh ....

Ta vẫn cứ hy vọng là mình sẽ nhớ anh hoài, nhớ anh mãi .....vì cái cảm giác nhớ về anh cũng là một nguồn hứng thú để ta viết ....nhưng anh cũng biết đó ....việc đời luôn có sự thay đổi thình lình, tình yêu càng không bao giờ chịu đứng yên ...có thể nó đi lên đến đỉnh cao của hạnh phúc, có thể nó tự biến tan ...., đến đi bất thường ...Liệu cái ngày mà người ta nhớ không là anh nữa ....anh sẽ có cho ta là kẻ bạc bẽo không ...?

Riêng ta ....anh yêu ai, anh nhớ ai ....đối với ta không một chút ghen hờn, hay trách móc ...Nói thế có lẽ hơi không đúng với một kẻ đang yêu ...vì thực tế, ta có ghen ...có sầu, có tủi ...Nhưng nếu hỏi lại lòng ta sẽ phản ứng gì khi ta biết người anh yêu sẽ không là ta ..., thì anh biết đó ...ta sẽ chẳng làm gì cả .....Chẳng lẽ mình lại đi ép người ta, đi nài xin tình của người ta hay sao ? Hay mong một chút lòng thương hại ...Không, ta không làm thế ....Ta có thể buồn, có thể khóc ...Nhưng cũng không vì thế mà ta trì hoãn hành trình sống của mình, ta vẫn đi đến trước, vẫn mở rộng tâm tư của mình ...vì ta biết, tình yêu vốn tự đến, khi nó đi ....không ai giữ nó lại được ....Nếu anh yêu ta ....thì hãy yêu anh nhé ...., còn không thì ...anh cứ như con én mùa xuân tung cánh trên bầu trời xanh thẳm á ....Và có ai biết được, cánh én đó cùng mang lại cho ta một niềm vui ..dù chỉ ngắm nhìn ....

Ý thức được những điều trên, tâm hồn ta nhẹ bớt ....Còn anh ...? Anh sao hở ...Giá như ta có thể đọc được tâm sự của anh, giá như ta có thể hiểu anh thì hay biết dường nào..

Anh cũng biết, cuộc sống này tình yêu là quan trọng hơn hết thảy ...nhưng người ta không biết rằng ..tình yêu sẽ không là gì nếu nó không có sự cảm thông và thấu hiểu trong đó .....Người ta yêu nhau, rồi chán nản với nhau cũng chính vì người ta thường hay che giấu cảm nghĩ và suy tư của mình, người ta không rộng lòng hé mở và đón nhận đối phương bằng con tim thật thà anh ạ ..., nên khi đã có quá nhiều sự che giấu, thì tự dưng đến một ngày nào đó, người ta không còn gì để nói cho nhau nghe nữa ....

Người ta cũng nghĩ là đừng nên tìm hiểu quá sâu về đối phương, bởi vì sự thật phủ phàng thường mang đến cho mình thất vọng ...Ta thì nghĩ, mỗi con người đều có một tâm tư khác nhau ..mà ai đó đã bảo cái tâm tư đó như một quyển sách ..để hiểu nó, phải đọc chầm chậm từ đầu cho đến cuối , đừng vội vàng, vì có khi ..mình bỏ xót những cái đáng quí .......Thế thì trang sách của ta, anh có hứng thú đọc không ? Riêng ta, nếu may mắn được chạm trang sách lòng anh, ta thèm được đọc nó ngay từ trang đầu á anh ..... Ta đọc để hiểu, để biết, chứ không phải đọc để sánh so, để cân nhắc cái tình ta dành cho anh ....Đối với ta, con người ai ai cũng là một phần tử quan trọng ...dù kẻ tệ nhất đi nữa cũng có cái hay riêng của họ mà ta có khi chẳng thể sánh bằng. Vì anh cũng biết, Thượng Đế không tạo ra cái chi thừa và vô dụng cả ...anh nghĩ có đúng không ?

Ta không xét người ở quá khứ, dầu quá khứ đúng là một phương tiện để nhìn người ... Đối với ta, quá khứ là 1 bài thơ, là 1 kỷ niệm đẹp ...Đời người ai không trải qua đau thương, nghịch cảnh hở anh ...Ai không từng sai trái, thế thì ta lấy cái quyền gì để đánh giá người ta sai đây, trong khi đó ..ta cùng đã có lần sai ....chứ ta nào có phải thánh thiện đâu ...

Nên, ta mong, ta cầu được hiểu anh ...hiểu để nhớ, để yêu ...để cảm thấy rằng cuộc đời không đơn độc, hay ít ra đêm đêm có thể có những giấc mơ xinh xắn ...Anh có thể cười ta ...Nhưng ...ừ thì anh cứ cười ....Có điều tâm tư ta như bình yên lại rất nhiều đó anh à ...! Ta gởi đến anh lời cầu chúc tốt đẹp nhá ...! Không biết nếu đọc những lời này, anh có cho ta là một trẻ con không? Hay anh nghĩ là ta vớ vẩn ...ừ, trẻ con cũng mặc, vớ vẩn cũng mặc. Ta chỉ cầu cho anh vui ....Thế thôi ...!




 - diên vỹ -


Monday, January 9, 2006

cho người của rất xưa






kiếp người có bao giờ trọn vẹn phải không anh
nên em vẫn chỉ là em phàm tục
yêu đương, chia tay, phá tan hạnh phúc
và hơn một lần tim anh nhói vì em ...

giờ đây ngồi lật lại xem
những trang đời có em tội lỗi
những trang đời có anh tim nhói ...
một kiếp người ai thanh sạch mãi phải không ?


em ngày xưa của những cuồng ngông
em hiện tại vẫn ngu ngơ thế đấy ...
có bao giờ anh vẫn còn hờn lẫy
vì em xưa nên hận cả em nay ...

cuộc đời ai không qua những chua cay
em cũng thế nước mắt rơi thành dòng ra biển
nếu anh trách vì sao tình yêu của mình tan biến ...
lật lại trang đời ...em biết trả lời sao ...

có những điều đôi khi chẳng thể nói cho nhau
dù rằng biết anh yêu em vô bờ bến
nhưng tình yêu nếu một giây lơ đễnh
cũng đủ làm tan bao hạnh phúc vừa xây ....

ừ, em ngày xưa ích kỷ, thơ ngây
nhưng hối tiếc cũng là điều muộn mất
xếp lại trang đời , em cầu mong đời thật
người đến sau mang hạnh phúc cho anh....!


 - diên vỹ - jan. 09, 06