Friday, January 9, 2009

thư tình cho xứ ảo - jan. 10, 2009






Tâm hồn của bạn có như tôi, lang thang không tìm ra một định hướng nào cho tương lai, hoặc có ..nhưng lại thiếu kiên nhẫn đợi chờ ....

Không biết tôi có khác gì với thiên hạ không, nhưng có điều tôi biết bản thân tôi không thích đợi .., mà tôi tin chắc không ai muốn phải đợi chờ bất cứ một cái gì cả ...

Tôi cũng có những ước mơ ..và rất nhiều tình cảm sâu kín trong lòng..., nhưng đôi lúc tôi phải dẹp bỏ tất cả ...Tôi thường nhún vai bảo ..."đời là thế ..." , nhưng rồi quay lưng tôi thắc mắc ..."đời là thế ...nhưng là thế nào ...?"

Đã không ít những lần tôi chán ngán ..., thở dài ...quay đi ...nhưng rồi phút chốc tâm hồn rộn lên một thứ tình cảm rất lạ ...

Hóa ra tôi vẫn còn biết nhớ, biết mong ...và biết đợi ...

Chợt nhiên tôi thèm có được ...Bạn ...Bạn ở đây tôi không muốn nói đến những con người bằng da bằng thịt .., tôi cũng không cần ở sự cảm thông, động viên hay bất cứ cái gì cả ..., mà hình như tôi đang muốn nắm giữ một phần hồn nào đó ...cũng lang thang ,...cũng ngớ ngẩn như tôi ...

Chắn hẳn bạn thắc mắc vì sao tôi chỉ muốn chiếm giữ một phần hồn mà không là trọn cả con tim cũng như lý trí của ai đó ...Không, tôi không cần nhiều đến thế, bởi tôi biết tôi không cho ai hơn một phần nhỏ của tâm hồn tôi đâu ...Nên tôi chỉ muốn giữ một phần hồn của bạn ...một phần nhỏ thôi ...cũng đủ để tôi nhen lên một nhóm lửa hời ...tôi vốn không muốn thiêu rụi cái chi cả ..mà chỉ muốn thắp sáng một khoảng nào đó trong đời mình ..có tôi ..và bạn .....Thế nên một phần cỏn con của tâm hồn bạn cũng đã rất đủ đối với tôi ...

Ở thế giới ảo này ., từ ngày tôi bước chân vào, tôi đã gặp biết bao phần hồn ...nhưng rồi tôi không giữ được ....Bởi tôi quên là phần hồn bao giờ cũng được cấu tạo bằng thể xác nên nó hay lệ thuộc vào đời ..mà những cái bị lệ thuộc vào đời thì rất dễ làm rơi ...Nhưng lại có sao ...tôi vốn cũng không có ý định phải chiếm hữu nó trọn đời ...Tuy luyến tiếc hoặc từng có những lời "giá như " thốt ra từ tôi .., nhưng tôi không thích sắp xếp lại những thứ đã xảy ra rồi ... nên tôi lại bỏ mặc ...

Tôi đôi lúc ngớ ngẩn đến nổi để mình lạc vào thế giới hư vô , rồi yêu, rồi giận ....Tình yêu ở thế giới ảo này rất vớ vẩn ...nó như một trò chơi ma quái ..., người ta có thể giận hờn, người ta có thể trách móc ..nhưng rồi soi gương, chợt thấy mình lãng xẹt ...để rồi quay lại với đời không biết phải giận ai ...

Khi chán với những cảm giác đến đi không hẹn, tôi bèn giam cảm xúc của mình lại .., dầu không ít những lần tình cảm nhen lên trong lòng tôi ...không phải tôi mặc cảm tội lỗi hay như ai đó bảo phải giữ gìn đức hạnh ...Đối với tôi ...tội lỗi và đức hạnh không lệ thuộc vào sự phán xét của người khác ...Và dĩ nhiên tôi bất cần người đời nhìn tôi như thế nào ...

Tôi còn nhớ tôn chỉ của tôi lúc còn rất trẻ là phải yêu hết lòng, vì chỉ có tình yêu mới mang lại hạnh phúc cho mình ...Nhưng khi lớn lên một tí, khi hiểu đời một tí ..., tôi mới nhận ra tình yêu không phải là tất cả , tuy nó mang đến cho tâm hồn một thứ mơ ước và kỳ vọng về tương lai .., nhưng thực chất nó không là tất cả ....Càng nghiền ngẫm lý lẽ đó, tôi lại càng lạc hướng đời mình ...Tôi có thể nào tuyên bố với thiên hạ là tiền bạc trên hết không ?

Tôi vốn biết tiền tài mang đến cho mình một cuộc sống khá sung túc ..., nhưng thiếu tình yêu ...phần hồn chắc chắn phải lao đao ...

Sống càng lâu, va chạm đời càng nhiều, tôi chợt thấy mình như bé bỏng ...nếu tình yêu và tiền tài không mang lại thoã mãn cho tâm hồn ...thế cái gì mới làm được ?

Thật ra, không có cái gì khiến tôi được hạnh phúc cả ....tôi lại suy nghĩ ...hay là thử chấp nhận mình, thử đừng mong mỏi quá xa ..., thử đừng vấn thân vào những suy lý của người xung quanh xem sao ...

Thử rất nhiều cách, thay đổi rất nhiều suy nghĩ , nhưng cuối cùng, vẫn như hôm nay ...tâm hồn tôi lại thèm bắt giữ một phần hồn nào đó đang lang thang ...Một ngày nào đó hồn của bạn lạc vào thế giới của tôi ...chắc bạn sẽ biết tôi ngớ ngẩn đến thế nào ....


diên vỹ