Người cho ta nửa nụ cười
Để dành ru những phận đời lênh đênh
Mắt khuya có kẻ chợt buồn
Ai người ngồi bến sông Tương tiếc thầm…
phận đời lênh đênh - Kiều Giang
chỉ là một cuộc trăm năm
thoáng như gió bụi xa xăm mịt mờ
chỉ là ba bốn vần thơ
mà đôi khi cũng ngẩn ngơ với mình
ta - người ừ hãy cứ tin
đời còn một chổ để tình nở hoa
đâu cần phải lắm thiết tha
đâu cần nhung nhớ mới là tình yêu
ừ thì ta cứ đợi chiều
để cùng đêm viết vạn điều trong tim
chờ trăng rụng xuống bên thềm
ta đem câu nhớ đi tìm người quên ....
chờ cho gặp được cái tên
để ta ghép những mông mênh nỗi sầu
diên vỹ - dec. 29, 2012