Saturday, June 10, 2006

thư tình cho xứ ảo - jun. 10, 2006




Anh biết không, một ngày luôn luôn kết thúc....nhưng nỗi nhớ thì cứ triền miên, cứ dai dẳng.....

Ta mong, nhưng rồi lại thôi....cứ nhủ thầm... "- người ta chắc gì như thế..., chắc gì...nhớ đâu"...để rồi cùng với lời nhủ thầm ấy, cái nhớ trong ta bay vút tận trời....hoá thành áng mây lang thang tìm kiếm...., tìm mà chẳng biết tìm gì, kiếm mà rồi chẳng biết sẽ gặp hay không........, chợt ta thở dài....tự trách...."- mình ngớ ngẩn quá...., mà không, điên thì đúng hơn..."


Ta đi tìm những dòng nhạc nhẹ nhàng để mong ru nỗi nhớ vào tiềm thức....nhưng nỗi nhớ vẫn hiện về, vẫn ám ảnh ta......

Bước ra ban công, ta ngắm mây, nghe gió....., phố phường vẫn im lặng với chiều...., như anh vẫn hoài im lặng.....với ta....!

Ừ, nhưng có thể là ngày mai....ngày mai cái nhớ ấy sẽ thôi....anh có cùng nghĩ như ta không....? Bởi mỏi mong nào rồi cũng chết dần theo năm tháng, nhớ thương nào rồi cũng hoá đá chơ vơ......

Không biết anh có mong cái nhớ trong ta tan biến không hở anh...., ừ có thể anh mong như thế....! Có thể anh cố tình để ta quên....!

Một ngày lại trôi, ngày mới lại bắt đầu...nỗi nhớ trong ta....lại bắt đầu sống lại....., và anh.....anh vẫn cố tình xa....!

Ơ! cuộc sống, ơ! kiếp người.....
sao ta không là mây...
sao ta... chẳng là gió....
.....
và anh...sao cứ là nỗi nhớ ở trong ta.....? - diên vỹ -





No comments:

Post a Comment