Saturday, April 11, 2009

chuyện chưa kết thúc - 2





Đời người thì có quá nhiều thứ để phiền muộn . Cơm áo là điều đáng lo nhất cho một kiếp người lao động ..., ứng xử với xung quanh lại tương đương với nỗi phiền cơm áo của những người không hẳn tốt như bản thân Vi . Cơm áo thì chẳng qua là vất vả thể xác, sớm chiều phải làm nặng nhọc để mang về nhà đồng lương ít ỏi . Tuy sống nay lo mai, nhưng chắc chắn với cuộc sống hiện tại trên đất nước này thì ..cơm áo với Vi là chuyện không phải bận tâm đến ....Nhưng còn chuyện cư xử với người xung quanh mà không, không phải xung quanh mà chỉ với bà chị của Vi thôi ...là điều khiến cho Vi thấy phiền nhất .

An , chị của Vi ..., theo ba vượt biên khi Vi chỉ 6 tuổi . Tuổi thơ của Vi coi như không có chị ..dù trên danh nghĩa là có ...nhưng thật sự Vi không nhớ được chị đã cùng Vi có kỷ niệm gì ngoài việc cái đêm chú bảy đến đòi đưa An lên nội,lúc đó mẹ bảo không có áo quần và đã cỡi hẳn bộ đồ trên mình Vi cho chị mặc ...Và cũng kể từ đó An không hề xuất hiện trong trí nhớ của Vi nữa . Mãi đến năm 14 tuổi, ba bảo lãnh mẹ, và Vi gặp lại chị với hình hài của một người Mỹ gốc Việt .

Nếu nói theo thực tế thì An có lỗi gì đâu . Lỗi là do ba đem An đi sớm .., nên với những việc nhà của bếp núc , và cả việc giúp đở em út An cũng không biết , không rành . Sau những giờ đi học về An không nấu cơm, mà chỉ ôm điện thoại hoặc tới giờ ăn thì tay bưng tô cơm, mắt thì dán vào TV ...Đến ngày cuối tuần thay gì dọn dẹp nhà của thì chị của Vi lại nhỏng nhỏng đi rong ...Lúc thì chương trình cho nhà thờ, lúc thì hội hợp trường lớp .

Có lúc Vi đã không nén được bực tức và đã gây gỗ với chị . Vi còn nhớ chính Vi đã tát vào mặt chị khi chị đi chơi khuya về . Chắc hẳn không có một đứa em nào dữ dằn như Vi .

Lớn lên, chị vào đại học, thế là ngày tối chị lang thang ở trường, đi làm bao nhiêu tiền chị đều dành cho học phí cả . Nhưng chị lại có lỗi gì ...Gia đình vốn gặp khó khăn, ba thì lại đi theo một người đàn bà khác khi gia đình chỉ đoàn tụ sau 1 năm ...Nhưng 1 năm đó lại đầy sóng gió .....Mẹ bệnh không đi làm được . Thế là Vi lại phải tự một mình lo cho cả gia đình . Mẹ tuy có giữ trẻ nhưng số tiền đó làm sao mà lo nổi gia đình 5 đứa con chứ . Thế là Vi lại không thể vào đại học ...mà phải hì hục làm sáng tối ...cả ngày cuối tuần cũng phải đi làm thêm ở một nhà hàng để mong có tiền phụ mẹ ...Nhưng An thì không ...chị ấy bảo là phải lo học ....nhưng chị ấy lại có lỗi gì ....Lỗi là ba và mẹ thôi .

Không ai biết việc học của chị như thế nào , nhưng ai cũng rõ chuyện tình yêu của chị rắc rối . Chị yêu một anh tên Cương . Nghe nói anh ấy để tóc dài, xâm mình và hình như có mặt trong băng xã hội đen nữa . Thế là mẹ giận dỗi ..mẹ hờn trách .., và cả Vi cũng thấy bực . Nhưng chị lại có lỗi gì ....Tình yêu vốn không phân biệt giai cấp, tình yêu vốn không có phải trái kia mà .

Sau đó lại nghe tin anh vì trả thù cho một người bạn thân và đã nổ súng giết chết kẻ thù ..thế là anh nhận án mấy chục năm gì đó . Lúc ấy An buồn lắm .

Vi bấy giờ cũng chừng 18 tuổi . Vi hiểu chuyện đời, Vi biết chút chút về định nghĩa của tình yêu . Vi càng chấp nhận với hiện tại hơn . Hiện tại là chị của Vi vốn không thể theo được cách suy nghĩ của Vi ...và vì chị lớn lên trên đất người và chung đụng với một đám đàn ông trong nhà thì những việc tỉ mỉ khác làm sao mà chị học hiểu cho đặng . Vi không trách chị, sẳn sàng tiếp nhận chị ...với hy vọng chị thay đỗi .

Thế là Vi nghĩ ra một cách vẹn toàn là mỗi ngày Vi sẽ viết cho chị một lá thư , nói lên tâm sự , nguyện vọng và cũng như chia sẽ cảm thông cùng chị, mong chị sẽ hiểu mình và ngược lại mình sẽ hiểu chị hơn .

Thư từ qua lại với chị khoảng vài tuần ...(dù cả hai đều sống chung một nhà, ngủ chung một gường ). Vi còn thư cho cả người yêu của chị là anh Cương đang ở trong tù nữa .

Bây giờ đây ngồi nhớ lại, Vi cũng không hiểu dù đã cố gắng thông cảm cho chị lắm, nhưng không biết tại sao Vi cũng không thể gần gũi với chị được, mà ngược lại khoảng cách càng xa hơn .

Gia đình Vi trải qua bao sóng gió như mọi gia đình khác ..., và cuối cùng thì tất cả chị em Vi cũng đã lập gia đình trừ đứa em út . Chị có hai đứa con, Vi thì có một . Nhưng Vi và chị thuột về hai thế giới khác nhau, nên hình như một năm cũng không hề gọi điện cho nhau, ngoại trừ ngày lễ Giánh Sinh , Vi về thăm mẹ thì may ra chị em có gặp một lần .

Vô tình một ngày gặp chị Vi, chị than thở là không biết gởi con cho ai ...Vi động lòng trắc ẩn, vì thực sự Vi cũng ở nhà trông con đến tối thì mới đi làm . Nên Vi đã vội nhận lời sẽ trông con cho chị và chẳng tính tiền miễn chị lo đủ đồ ăn và tả cho con chị thôi .

Sau hơn bốn tháng trông con cho chị , Vi càng nhận thức được sự sai lầm của mình quá lớn . Vi đã một phút động lòng trắc ẩn mà quên là mình và chị vốn hai thế giới khác, chẳng thể kéo gần lại dù lòng rất muốn . Chị Vi gởi con thì có bửa rước đúng giờ, có bửa không . Tả, sữa và đồ ăn cũng thế, bửa có bửa không. Vợ chồng của Vi cũng đâu phải thuộc hạng sang giàu gì, chỉ là đủ ăn đủ mặc thôi , và vì tự dưng có con ngoài dự tính nên Vi đã phải cắt chi từng đồng cho hiện tại, cho cả tương lai nữa . Vi không muốn con sẽ giống mình, phải lo mưu sinh mà không được đi học. Thức ăn cho con thì Vi đã chia đủ cho một tuần, nhưng chị Vi thì không nghĩ đến điều đó, có lẽ chị nghĩ thức ăn cho một đứa trẻ , tả sửa cho một đứa trẻ là con số nhỏ . Vi rất lấy làm phiền lòng, giúp người là một hành động tốt, nhưng giúp người mà không có thiện cảm thì tự dưng trong lòng ấm ức khó chịu . Hơn nữa lại phải giúp hết ngày này qua ngày khác ...Trời ạ , ai lại có thể chịu nổi , huống gì Vi .

Lòng ấm ức, nhưng Vi lại rất ngại nói ra . Nên gặp chị thì Vi chỉ biết cuối mặt .., Có lần Vi bảo chị đem thêm tả, chị mới nói với Vi:

- À chị định bỏ tả cho nó ..!

Trời ạ ...! Nghe xong, Vi muốn xỉu ...Con chị không biết nói , không biết nghe thì ..bỏ tả chỉ có thêm khổ Vi thôi ...Thế là Vi tự nhủ là nếu chị không mua, chắc Vi phải tự mua ....

Mỗi ngày chồng chị đem con lại ..Điều trước tiên Vi lục trong giỏ xách là đồ ăn ...Hôm nay cũng thế ...và Vi lại thấy phiền . Trong giỏ của bé lại không có đồ ăn .

Chiều nay chắc Vi phải mở miệng bảo chị mang đồ ăn cho bé ...Nhưng thật sự rất ngại . Và dù có nói thì chị sẽ đem sao. Vi bày tỏ nỗi phiền của mình cho một chị bạn khác ...chị ấy bảo Vi không phải ích kỷ đâu . Đó là chuyện thường tình thôi . Ai cũng có gia đình và phải lo cho gia đình riêng của mình chớ làm sao lại lo được cả cho người khác .

Tuy được chị bạn an ủi, nhưng lòng Vi áy náy khó chịu . Chị Vi không ngại, mà không hiểu sao Vi ngại quá . Và Vi càng hiểu rỏ tại sao chừng ngần ấy năm mà Vi không xích lại gần được với chị ...Vì vốn chị khác Vi quá ...từ suy nghĩ cho đến cách xử việc .

Chiều nay Vi lại phải đối diện với chị ...! Đôi lúc một giây trắc ẩn của mình lại mang đến cho mình nỗi phiền triền miên ...!


diên vỹ



Monday, March 16, 2009

niềm vui nho nhỏ





Có thể tôi là người ...dễ tính ...! Bạn cũng có toàn quyền bảo tôi là khù khờ ...! Nhưng đối với tôi ...niềm vui không phải là được vinh dự hay đặc quyền nào đó , mà nó chỉ là một dòng chữ rất nhỏ , hay cữ chỉ nào đó dù của người tôi không quen .., nhưng nếu để tôi vô tình bắt gặp, tôi cũng thấy vui ...!

Nhưng có một điều tôi rất ích kỷ . Tôi hoàn toàn không thể chia sẻ niềm vui ấy cùng bạn . Làm sao mà chia được chứ ...! Tuy nhiên tôi cũng có thể miễn cưỡng viết nó ra .., nếu bạn thích đọc ...!

Viết đến đây tôi chợt phì cười ..! Bạn đừng hỏi lý do ..., tôi luôn có những lý do rất nghịch lý ...! Chợt nhiên tôi thấy rất vui ..!

Hình như ngày mới bắt đầu .., thế nhưng tôi vẫn chưa ngủ .

Tôi vẫn còn chơi

game ở Ikariam.com . Có một gã nào đó, gởi tin nhắn hỏi tôi là con trai hay con gái ..Hắn bảo với cái tên của tôi, hắn không thể nào đoán ra được! Dĩ nhiên tôi không nhận mình là con nào cả .., nhưng tôi viết một câu để hắn tự nghĩ . Tôi viết "Xin đừng nghĩ tôi là đàn bà con gái nhé " .

Bạn có thể bảo là tôi xạo, nhưng tôi đâu có tự nhận hay đính chính điều gì chứ ..phải không ?

diên vỹ




Friday, February 20, 2009

thư cho xứ ảo - feb. 20, 2009





Một từ "nhớ " của anh thôi cũng đủ khiến cho tim mình gõ lộn nhịp ..! À hoá ra anh không phải nhớ ai đó ..., mà là chỉ nhớ một tuổi thơ, nhớ một quê hương, nhớ một thời ...rất xưa ..

Ờ thì ...mấy cái "nhớ " đó anh cứ mặc thả ..., chỉ tội cho con tim mình ngớ ngẩn, mém xíu đã rớt ra ngoài ...

Mà ..thôi, không đùa ...Nhưng thật sự có một xíu gì đó ....

Vâng, mình chỉ xin một xíu thôi .., không thích được nhiều cho lắm ..., bởi cái gì quá nhiều thường hay đi ngược với điều mình mong mỏi ...

Lễ tình nhân anh không tặng hoa hồng ..mà chỉ tặng mình một nụ cười kèm theo lời ...vớ vẩn ...Anh cũng khá ngớ ngẩn thật ...!




Sunday, February 8, 2009

thư tình cho xứ ảo - feb. 09 , 2009






Mỗi sáng đứng trước gương, quả thật mình không thể phủ nhận: thời gian trôi quá nhanh .

Thời gian tuy trôi nhanh, nhưng con tim thì vẫn thế, vẫn lang thang , vẫn chẳng chịu yên lòng ...

Có cách nào để trói một con tim lại không?

Không biết anh và ta..., ai trói được ai ..., hay những xao động nhẹ nhàng cứ để nó êm đềm chảy ngược dòng với thời gian để trôi về một ngày xưa rất trẻ ...

Cái ngày mà nửa yêu , nửa lạ ...lòng thì cứ như lửa đốt, thấp thỏm, đợi chờ, lo âu , mong mỏi ...

Anh bây giờ có như thế không ?

Có thể có ..., anh đã bảo thế mà ...!

Ngày xưa, tất cả những cảm giác này được mình gọi là "yêu "

Ngày nay, mình cho nó là "đôi phút xao lòng "

Phải, ai đã không từng có "đôi phút xao lòng " chứ , nó tuy đi trái với đạo lý, đi ngược với những gì mà người ta gọi là "đời ", nhưng "đời " thì có biết bao là phiên bản chứ ..., mình tự cho mình một chút không gian ..chắc hẳn không tội .., phải không ?

Mình chẳng biết, nhưng cứ cho là thế .., suy nghĩ, đắng đo, tất cả chỉ làm cho mình càng thực tế hơn, mà thực tế thì có gì để nói ..., để viết, để suy diễn ..phải không ?

Anh thì sao ? ...Có lẽ cũng chỉ mĩm cười đôi phút, rồi lại lao vào hiện tại ...

Có thể thoáng một chút nào đó, anh có suy nghĩ tới ...Nhưng rồi lại sao ?

Vâng, thì lại có sao ...ngày vẫn trôi ..., đêm vẫn đến ....và ta vẫn có "đôi phút xao lòng ", với anh ...

Có thể ...minh quá lãng ..xẹt ...!

Còn anh thì sao ?

diên vỹ






Friday, January 9, 2009

thư tình cho xứ ảo - jan. 10, 2009






Tâm hồn của bạn có như tôi, lang thang không tìm ra một định hướng nào cho tương lai, hoặc có ..nhưng lại thiếu kiên nhẫn đợi chờ ....

Không biết tôi có khác gì với thiên hạ không, nhưng có điều tôi biết bản thân tôi không thích đợi .., mà tôi tin chắc không ai muốn phải đợi chờ bất cứ một cái gì cả ...

Tôi cũng có những ước mơ ..và rất nhiều tình cảm sâu kín trong lòng..., nhưng đôi lúc tôi phải dẹp bỏ tất cả ...Tôi thường nhún vai bảo ..."đời là thế ..." , nhưng rồi quay lưng tôi thắc mắc ..."đời là thế ...nhưng là thế nào ...?"

Đã không ít những lần tôi chán ngán ..., thở dài ...quay đi ...nhưng rồi phút chốc tâm hồn rộn lên một thứ tình cảm rất lạ ...

Hóa ra tôi vẫn còn biết nhớ, biết mong ...và biết đợi ...

Chợt nhiên tôi thèm có được ...Bạn ...Bạn ở đây tôi không muốn nói đến những con người bằng da bằng thịt .., tôi cũng không cần ở sự cảm thông, động viên hay bất cứ cái gì cả ..., mà hình như tôi đang muốn nắm giữ một phần hồn nào đó ...cũng lang thang ,...cũng ngớ ngẩn như tôi ...

Chắn hẳn bạn thắc mắc vì sao tôi chỉ muốn chiếm giữ một phần hồn mà không là trọn cả con tim cũng như lý trí của ai đó ...Không, tôi không cần nhiều đến thế, bởi tôi biết tôi không cho ai hơn một phần nhỏ của tâm hồn tôi đâu ...Nên tôi chỉ muốn giữ một phần hồn của bạn ...một phần nhỏ thôi ...cũng đủ để tôi nhen lên một nhóm lửa hời ...tôi vốn không muốn thiêu rụi cái chi cả ..mà chỉ muốn thắp sáng một khoảng nào đó trong đời mình ..có tôi ..và bạn .....Thế nên một phần cỏn con của tâm hồn bạn cũng đã rất đủ đối với tôi ...

Ở thế giới ảo này ., từ ngày tôi bước chân vào, tôi đã gặp biết bao phần hồn ...nhưng rồi tôi không giữ được ....Bởi tôi quên là phần hồn bao giờ cũng được cấu tạo bằng thể xác nên nó hay lệ thuộc vào đời ..mà những cái bị lệ thuộc vào đời thì rất dễ làm rơi ...Nhưng lại có sao ...tôi vốn cũng không có ý định phải chiếm hữu nó trọn đời ...Tuy luyến tiếc hoặc từng có những lời "giá như " thốt ra từ tôi .., nhưng tôi không thích sắp xếp lại những thứ đã xảy ra rồi ... nên tôi lại bỏ mặc ...

Tôi đôi lúc ngớ ngẩn đến nổi để mình lạc vào thế giới hư vô , rồi yêu, rồi giận ....Tình yêu ở thế giới ảo này rất vớ vẩn ...nó như một trò chơi ma quái ..., người ta có thể giận hờn, người ta có thể trách móc ..nhưng rồi soi gương, chợt thấy mình lãng xẹt ...để rồi quay lại với đời không biết phải giận ai ...

Khi chán với những cảm giác đến đi không hẹn, tôi bèn giam cảm xúc của mình lại .., dầu không ít những lần tình cảm nhen lên trong lòng tôi ...không phải tôi mặc cảm tội lỗi hay như ai đó bảo phải giữ gìn đức hạnh ...Đối với tôi ...tội lỗi và đức hạnh không lệ thuộc vào sự phán xét của người khác ...Và dĩ nhiên tôi bất cần người đời nhìn tôi như thế nào ...

Tôi còn nhớ tôn chỉ của tôi lúc còn rất trẻ là phải yêu hết lòng, vì chỉ có tình yêu mới mang lại hạnh phúc cho mình ...Nhưng khi lớn lên một tí, khi hiểu đời một tí ..., tôi mới nhận ra tình yêu không phải là tất cả , tuy nó mang đến cho tâm hồn một thứ mơ ước và kỳ vọng về tương lai .., nhưng thực chất nó không là tất cả ....Càng nghiền ngẫm lý lẽ đó, tôi lại càng lạc hướng đời mình ...Tôi có thể nào tuyên bố với thiên hạ là tiền bạc trên hết không ?

Tôi vốn biết tiền tài mang đến cho mình một cuộc sống khá sung túc ..., nhưng thiếu tình yêu ...phần hồn chắc chắn phải lao đao ...

Sống càng lâu, va chạm đời càng nhiều, tôi chợt thấy mình như bé bỏng ...nếu tình yêu và tiền tài không mang lại thoã mãn cho tâm hồn ...thế cái gì mới làm được ?

Thật ra, không có cái gì khiến tôi được hạnh phúc cả ....tôi lại suy nghĩ ...hay là thử chấp nhận mình, thử đừng mong mỏi quá xa ..., thử đừng vấn thân vào những suy lý của người xung quanh xem sao ...

Thử rất nhiều cách, thay đổi rất nhiều suy nghĩ , nhưng cuối cùng, vẫn như hôm nay ...tâm hồn tôi lại thèm bắt giữ một phần hồn nào đó đang lang thang ...Một ngày nào đó hồn của bạn lạc vào thế giới của tôi ...chắc bạn sẽ biết tôi ngớ ngẩn đến thế nào ....


diên vỹ