Thursday, January 31, 2013
Wednesday, January 30, 2013
mong manh
đêm thẩn thờ ngồi đếm ánh sao
tôi không biết đời còn bao nhiêu sóng gió
sóng đến từ tim, sóng tràn qua ngõ
phút chốt tâm hồn chợt thấy nghêng chao
tình yêu lại bắt đầu từ đâu
từ những chữ câu ẩn hình theo ngày tháng
từ những hương xưa trong đời thầm lặng
thương yêu này có gây nợ chi không ?
anh hơn nửa cuộc đời tình ái long đong
tôi nửa kiếp vẫn chưa tìm ra chân lý
có lúc thủy chung, có lúc bọt bèo , ít kỷ
tôi nợ ở người, giờ đang nợ cả riêng anh
vẫn biết tình kia rất mong manh
hôm nay có ngày mai chợt mất
mà sao cũng muốn mang vào đời thật
chút thương yêu này, dù biết rất mong manh
diên vỹ
jan. 31, 2013
jan. 30, 2013
Thì hôm trước người anh khó tính nhắn tin là đi xa . Tôi mừng lắm ! Thế là khỏi bị anh chê !
Hôm nay trời êm, gió lặng, nhưng lại lạnh, nên tôi chui vào nét chơi, ai ngờ gặp anh ...tôi hỏi :
- Ủa sao mới đây lại về ?
- Ờ chổ này có nét cô ạ !
- Mèn , chán nhỉ !
- Gặp tui cô chán à ..!
Tôi cười khoái chí ...!
Anh kể về nơi đã đi qua, anh kể về biển của đêm, tiếng sóng, tiếng gió , xong anh bảo :
- Tối qua anh ra biển, đứng ở ghềnh ...
- Thế có la lớn lên hong ?
- Có chứ, nhưng tiếng sóng và gió át tiếng của anh !
- Dzỏm quá !
Anh kể về những phận đời nghèo khó mà anh đã gặp ...Tôi ngồi nghe mà cũng thắm thía nỗi buồn . Đời chán thật, tưởng cuộc sống mình tê, ai ngờ có lắm người lao đao hơn mình . Xong anh nói :
- Cô lại viết chi mà nhiều chữ quá thế ? Lại còn bắt người ta đọc văn của cô nữa à ...!
Lại là bài ca muôn thuở của anh ..., tôi nói :
- Chê nữa, em wánh á !
- Người thì có bé ti, mà cô wánh được ai ?
- Thì hong được mới nói cho oai !
- Thế dễ bị ức chế lắm cô à !
- Nên em mới đem vào chữ viết, và ép anh đọc . Thấy em mưu kế sâu xa cở Gia Cát không ?
- Trời trời, hạ xuống cô à, tôi mém té ghế rồi nè ...!
Đôi ba câu chê tôi, anh lại bảo say và đi ngủ ....!
Không biết mảnh đời nào tốt hơn nhỉ ? Riêng mảnh đời của tôi thì bình yên quá ...! Lại thèm một cơn bão nhỏ đi ngang ...
Đêm qua, tôi đang chăm chú đọc truyện " công chúa cầu thân " mà nhóc em giới thiệu, thì bên ngoài mưa gió đì đùng . Tôi thích nghe tiếng mưa rơi, gió rít ...Nên tắt đèn leo lên gường nằm nghe !
Cái khoảnh khắc ấy êm ái lạ thường ! Để rồi tôi chìm thật sâu vào giấc ngủ với tiếng mưa rơi ...!
Đời có mấy khi bình an như lúc nghe mưa nhỉ !
Nhớ lại lời của một người anh viết cho tôi hôm qua :
- Anh chỉ có bấy nhiêu đó ...cuộc tình .....
Đọc tới đó tôi thầm cười , sao anh không kiếm thêm vài mảnh tình nữa, để có cớ mà kể cho tôi nghe nhỉ ...? Tôi tầm thường, nên ngày tháng cuộc đời cũng rất bình dị, may mà có những mảnh tình của anh rớt trong thư tôi, nếu không ....đời tẻ nhạt lắm anh à ...!
diên vỹ
jan. 30, 2013
có thể nào
tặng anh, người tôi muốn phá ....cho đời bớt lẻ ....
có thể nào bắt đầu cuộc yêu đương
cho nhung nhớ tràn vào giấc ngủ
những lá thư chỉ đôi dòng chữ
mà yêu thương đã ngập ở tim rồi
có thể nào bắt đầu một cuộc chơi
mà trái tim sẽ không người thua, kẻ thắng
chỉ có hai mảnh hồn lận đận
tìm chút thương yêu làm hơi thở cuối đời
có thể nào giữa anh - tôi
còn sót lại chút tình dư ngày cũ
cuộc đời ơi, yêu thương bao giờ cho đủ
để anh - tôi không lạc giữa trần gian
có thể nào ta lại cứ lướt ngang
sao không để bắt đầu bằng nhung nhớ
để anh hoá thành hơi thở
và không phút giây nào ta có thể thiếu nhau
diên vỹ
jan. 30, 2013
đời say
Đã yêu nhau, ai lại muốn xa nhau
Con thuyền nào chẳng mong về đến bến
Đêm huyền diệu sẽ say mềm sắc nến
Và lặng thầm uống cạn nghĩa yêu thương ...
xin uống cạn nghĩa yêu thương - Kiều Giang
những con thuyền quay về lại bến
để bắt đầu một cuộc ra đi
em thuyền nhỏ
hay em là bến đợi
mà yêu thương sủng ướt đôi mi
ta đã sống nửa kiếp người trên đất
mà ước mơ sao chẳng chạm trời mây
núi vẫn đứng ngàn năm trong nắng gió
như anh - em vẫn cách biệt đó - đây
ta sẽ chỉ lặng nhìn nhau đôi phút
như sóng kia ập đến rồi xa
ta sẽ chỉ như người mơ tỉnh giấc
bao yêu thương phút chốt nhạt nhoà
...
anh có thấy xuân sắp về trên đất
ngày sầu đông cũng sẽ đi qua
anh có thấy gió đưa mây tình tự
và hôm nay đời bỗng cất tiếng ca
ừ ! em mặc mình là thuyền hay bến
không so đo khoảng cách của bàn tay
em cũng mặc nửa kiếp người trên đất
có anh rồi đời cứ thế nghiêng say ...!
diên vỹ
jan. 30 , 2013
Monday, January 28, 2013
chút duyên thơ
Vâng, anh đang đắm chìm trong giấc mơ hoang
Một giấc mơ giữa cuộc đời rất thực
Nhưng giữa nơi trần trụi này có ai biết được
Rằng anh chỉ cần, giấc mơ ấy có em
một thuở nhớ quên - Kiều Giang
những giấc mơ có em,
khi chạm cuộc đời hoá khói
vòng tay nào giữ được hơi sương
anh lãng tử và em gió bụi
trần gian này một thoáng tình vương
nơi anh ở đất hiền nghe cỏ hát
dầu ngày đông cũng ấm một tình quê
em lạc giữa xứ người dù xuân thắm
cũng chơi vơi tìm mãi bước đường về
anh hẳn biết đến bao giờ biển cạn
để tình em thôi khao khát chờ mong
anh hẳn biết đến bao giờ sóng lặng
để thuyền em thôi một kiếp long đong
em góp gió từ nơi xa tít
gởi về anh một chút hương mơ
mai đời dẫu muôn ngàn quên - nhớ
vẫn giữ trong lòng một chút duyên thơ
diên vỹ
jan. 28 , 2013
Sunday, January 27, 2013
dĩ vãng ngày xanh
ta mang nỗi nhớ ra hong gió
nắng xẻ làm đôi ký ức mình
anh còn đâu đó bên trời lạ
sẽ có về không ? hay lặng thinh ?
ta có vì anh mà bật khóc ?
sóng gió cuộc đời mái tóc phai
vòng tay thuở ấy như cổ tích
đọc mãi mà sao vẫn còn say
anh vẫn còn không đôi mắt sâu
bờ môi thuở ấy rất nhiệm mầu
ta nghe dĩ vãng xanh màu nhớ
biển của ngày xưa có còn đâu ...
anh ơi ! đời vẫn trôi xa mãi
ta giờ tóc cũng đã màu phai
đưa tay đón gió ngày đông lạnh
thèm về với biển của hôm nay !
diên vỹ
jan . 27, 2013
lời thì thầm - jan. 27, 2013
Trở lại nét lần này, tôi không biết mình còn có lãng mạn nổi nữa không . Cuộc sống của tôi từ ngày đi ở ấn , nó bình an, phẳng lặng đến nổi có đôi lúc tôi muốn phá vỡ bức tường quanh mình mà chạy đi tìm sóng gió .
Ai đó bảo bình yên là hạnh phúc . Mà tôi thì có thèm hạnh phúc gì của thế gian này chứ ...! Ừ thì nói cho oai, nghĩ cho thoả, chứ lòng tôi chắc cũng chẳng dám dấn thân vào cuộc phiêu lưu nào ....mà có dám thì sức cũng đã tàn, chân cũng đã mỏi .
Ngày ngày tôi trò chuyện cùng chị, đêm đêm tôi nhớ về thời qua để tìm chữ giải khuây .
Chợt anh , một thời quậy phá, chắc cũng như tôi ẩn mình trong đời sống thực tế ...., anh gởi cho tôi những đoạn thư rất ngắn, cũng chỉ để hỏi xem bên tôi ngày mưa hay nắng ..., tôi buồn buồn, nên xúi anh ngắm mây, nghe gió ...! Tôi rảnh đến nổi viết cho anh những dòng chữ lãng mạng nhất mà tôi nghĩ chắc anh sẽ phải phì cười nếu đọc phải ...! Tôi muốn biết, tâm hồn của tôi có còn như xưa, tôi muốn biết ...trái tim của anh có còn động đậy ...!
Mỗi ngày một bức thư, mỗi ngày một dòng nhớ ...!
Chợt một ngày tôi nhớ anh đến lạ ...! Nhớ đến nổi tự tôi cũng không hiểu vì sao mình nhớ ...
Có đêm tôi viết một loại thơ tình, chẳng gì là hay, nhưng ý tràn lấy ý ..chữ rơi đầy trong trang viết của tôi ...!
Không biết cái thứ này có phải tình yêu không nhỉ ....!
Nhưng rồi cái gì cũng trôi đi ...lòng tôi dịu lại ...! Anh lại bận bịu với đời thường cơm áo ...Trái tim tôi tự dưng khép lại .....Ngọn gió mùa đông không biết đã đẩy tình tôi về hướng nào ....
Tôi trở về với bình yên của đời thường ....còn anh ...?
diên vỹ
jan. 27, 2013
nợ giấc mơ hoang
Có còn không em - cháy bỏng bờ môi hôn
Anh khao khát - nửa hồn vùi sa mạc
Bàn tay đau quờ tìm trong gió cát
Em ở đâu sao mật ngọt vẫn còn đây ?
hãy trả cho nhau - Kiều Giang
anh khao khát gì ở nụ môi hôn
da thịt đó sẽ trở về cát bụi
em tìm mãi giữa trần gian tăm tối
chút dư hương một thuở xao lòng
anh mong gì ở những có - không
đời lắm lúc chẳng tìm ra lối thoát
thiên hạ vẫn đua nhau đi về phía trước
có hay đâu sau lưng đã đánh mất mình
vẫn là anh giữa trần thế lặng thinh
khơi dậy trong em ngọn lửa lòng cháy bỏng
sẽ đốt đời nhau trong ảo mộng
hay chơi vơi ta lạc giữa trầm luân
vẫn là anh bình lặng giữa thế nhân
em vẫn đó chạm bàn tay không tới
đời vẫn ngang qua, những cuộc tình không mong đợi
em nợ người, ....hay nợ giấc mơ hoang
diên vỹ
jan. 27 , 2013
Saturday, January 26, 2013
con đường ngõ tối
em không thèm trở lại nữa đâu
con đường ấy mưa nhiều hơn nắng
vòng tay anh không đủ ấm
nửa cho người,
nửa cho vạn vật xung quanh
có hay sao tình yêu giữa em - anh
hay tất cả chỉ là phút giây ngộ nhận
một chút xao lòng để rồi lận đận
con tim mình tự mâu thuẫn với nhau
có bao giờ anh thật yêu đâu
trong câu chữ chứa nhiều dấu ái
em lại chẳng nhận ra mình trong đấy
trái tim anh chổ trống chẳng còn dư
em không còn lệ mắt để ưu tư
tim chay đá, không còn nghe thấy nhói
con đường đó mưa ngập đầy ngõ tối
em trở về e chạm phải cơn đau
diên vỹ
jan. 26, 2013
Friday, January 25, 2013
hư ảo tình em
rồi em cũng hoá thành sương khói
cát bụi trần gian xóa cuộc đời
em đi về phía không nắng gió
hẹn ước ngày xưa vứt ngoài khơi
hôm qua em sống mà tim chết
hồn trở về đây gặp lại người
chừng như kỷ niệm thành hư ảo
lật nửa trang đời lệ đã rơi
ừ thôi, không nhắc ngày xưa nữa
cái thời cứ ngỡ đã rất yêu
hoá ra nhân thế sầu đến vậy
gót mỏi, chân mòn, vẫn đìu hiu
rồi em cũng sẽ tan thành nước
hoà theo hơi thở của cuộc đời
tình em đâu đã cao hơn núi
còn biết lấy gì sánh biển khơi ...!
diên vỹ
jan. 25, 2013
thứ sáu ngày 25-01-2013
Cái máy vi tính yêu quí nhất của tôi đã hiên ngang tử trận .., mà không, nó chỉ vừa mới bị thương, đang còn hấp hối , chứ chưa có vào sọt rác liền được .
Thế là cuộc sống lang thang trên nét vào những phút rảnh của tôi tự nhiên bị đảo ngươc. Cả tôi cũng tự nhiên không được vui !
Hôm qua, tôi cũng nhận được dòng tin nhắn của chị bảo niềm vui duy nhất của chị cũng bị tước đoạt, đó là chiếc máy vi tính thời Bảo Đại (như lời sư phụ nói ) đã không từ giả mà đi ...! Gặp chị tôi hỏi :
- Thế bà có phải có cảm giác buồn đến độ ...không còn thiết vào làm cái gì phải không ?
Chị gật đầu cười khanh khách ...!
Nói cho vui, chứ cũng không đến nổi, nhưng thật lòng mà nói, khi không máy tính mình dùng thường ngày mà tự nhiên hỏng thèm mở lên được thì buồn lắm chứ bộ chuyện giỡn chơi sao . Đừng nói với tôi là thời xưa người ta hong có gì mà vẫn sống nghen. Tôi xin đính chính lại, đó là thời xưa, còn tôi thì đang hiện diện ở cái thời ngày nay, cái thời chỉ cần dùng con chuột là có thể biết hầu như mọi thứ ...(giả thật lẫn lộn ) trên thế giới hư và thực này ....Nghe oai lắm không ?
Thấy tôi buồn . Anh cậm cụi sửa cho tôi chiếc máy cũ mèn này . Cả việc chơi game cũng bị tắt lên tắc xuống , buồn ghê gớm . Xong nhân lúc lang thang trên nét, thấy người ta làm blog ...uh tôi biết, blog có từ thời xưa ..nhưng thiệt tình lâu nay tôi cũng có ý định làm 1 trang cho oai, nhưng tìm hoài hong thấy cái template nào như ý, tự sáng tác ra thì tôi lười, có khi lại chẳng như ý !
Chợt thấy bạn có trang blog khá thú vi, tôi cũng vào sign up thử, hoá ra nó là của tụi google, vậy mà nào giờ tôi hong biết , khờ ghê !
Gặp bạn già tôi khoe :
- Anh nè, em mới làm cái blog ! Nghía đi !
Bạn già thấy ghét, nói với tôi :
- Trời ạ ! Tận bây giờ cô mới làm blog à ! Nè vào xem của tôi đi !
Bạn già thảy cho tôi một cái link, tôi mò vào ...! Lắc đầu bảo :
- Trời ! Vậy mà anh cũng bảo là blog à! Em có thấy anh viết gì, ngoài cái khung !
Bạn già cười ngất bảo :
- Vậy đó ! Nhưng cô có thấy con sẻ của tôi oai hong !
- Ủa, hong phải con thần điêu của Quách Tỉnh sao ?
- Quách Tỉnh khờ cỡ như cô, ai thèm chơi !
Mèn ! Đúng là bạn già khó tính ! Gặp là chê hong ngần ngại . Thôi thì tôi từ nay ngày ngày ....gom đời lại một khúc xem sao .., bởi vì chiếc máy này của tôi, ngoài việc copy và paste ra, nó không còn có công dụng gì nữa cả ....nghe có thảm lắm không ? Tôi thì tự dưng thấy mình như đang hoạn nạn ấy . Hy vọng chiếc máy vi tính trong mong ước của tôi sẽ xuất hiện một ngày rất nhanh ! Nếu không tôi mà hết mê nét thì ....lại đi mê cái khác, tốn kém mất công á !
diên vỹ
jan. 25, 2013
đời thường
vay nợ cùng thơ !
ta bỏ mùa thu,
người bỏ cuộc chơi
có gặp lại cũng hoá thành rất lạ
tim bây giờ có là sỏi đá
mùa có sang,
ta có mặc mùa sang ?
đêm
câu chữ về soi ánh trăng tan
như ta soi mình vào trong ký ức
vẫn đó chữ câu một thời rất thật
xoay mình thôi ta đã mất nhau
ừ thì có trách được chi đâu
giận cho lắm cũng chỉ ngồi oán chữ
những kẻ bên đời nặng nợ
đành giấu mình ở giữa giấc mơ
người bây giờ đâu thèm ngóng câu thơ
ta cũng mặc để tim lòng quên - nhớ
nợ chồng chất nợ ...!
không trả nổi cho đời,
ta đành vay cả trong thơ ...!
diên vỹ
jan. 25, 2013
an nhiên nỗi nhớ
Không phải câu chữ nào cũng mong manh đâu em
Câu chữ ấy từ trái tim anh trĩu nặng
Câu chữ ấy đã bao năm thầm lặng
Đã cùng em thao thức giữa đời này
anh vẫn khát khao- Kiều Giang
vẫn là em trong câu chữ mong manh
đời cứ mãi xuôi về phía trước
em lần nữa tự bỏ đời đi ngược
tìm anh về từ ký ức hôm qua
anh say mình uống ánh trăng ngà
em chao ngã giữa dòng sâu con chữ
có phải tình yêu bắt đầu từ nỗi nhớ ?
và nỗi nhớ hình thành sau những ngóng trông ?
muốn hỏi là anh có khoẻ hay không ?
(ngờ nghệch quá ! để rồi thôi lặng tiếng )
đâu phải cái chạm nào cũng hoá thành lưu luyến
đâu phải câu chữ nào cũng xích lại gần đâu !
ở bên này đời lại cứ trôi mau
em tựa cửa níu thời gian dừng lại
để những rủi - may không còn tồn tại
và nỗi nhớ về anh cứ bình lặng, an nhiên !
diên vỹ
jan. 25 , 2013
nỗi nhớ anh - em
Đêm vỗ về giấc ngủ đến mong manh
Xa.. xa lắm! tận cùng là nỗi nhớ
Có bao giờ một lần em bỡ ngỡ
Nhận ra anh dù chỉ một lần thôi?
Đến bao giờ em sẽ nhận ra anh - CSL
cứ tưởng là cuộc sống rất bình an
ai nào biết đêm vẫn tràn đầy mưa bão
bão đến từ tâm,
bão đến từ những giấc mơ tự tạo
anh và em lạc giữa nhớ - quên
có lắm lần em vẽ một cái tên
gió bụi cuộc đời thổi tan về miền ký ức
em vẫn ở phía sau anh
hay tận bên kia bờ vực ?
nên nỗi nhớ chúng mình chẳng thể chạm cùng nhau
đêm ngủ vùi, mong gặp giấc chiêm bao
mà trong đó ký ức vẫn là niềm vui giây lát
đâu đó cuộc đời nghêu ngao câu hát
nỗi nhớ của mình gặp ở điểm chung ?
có dám không mơ ở phút tương phùng
hay vai nặng,
nợ đời không dứt được
có dám không một lần cùng đánh cược
đổi những bình an thành giông bão kiếp người ...!
diên vỹ
jan. 25, 2013
Wednesday, January 23, 2013
bắt đầu
bắt đầu một năm
bắt đầu lại cuộc đời
bắt đầu lại tất cả những gì chưa kết thúc
bắt đầu từ anh nỗi nhớ miền ký ức
khơi dậy cuộc đời sau bao bận phong ba
có hay không tình yêu giữa người - ta
hay tất cả chỉ là giấc mơ không trọn
vẫn là anh cùng cuộc đời gió thoảng
vẫn là ta trong lớp chữ thành người
bắt đầu một năm,
bắt đầu lại cuộc chơi
anh kẻ thắng, ta người thua hay ngược lại
thời gian trôi đi mãi mãi
tội tình gì ta níu kéo hoài nhau ?
kiếp người rồi sẽ về đâu ?
bắt đầu lại để tự mình kết thúc
tạm giam miền ký ức
để sự bắt đầu sẽ có là anh ?
jan. 04, 2013
Tuesday, January 22, 2013
em từ câu chữ mong manh
Chỉ xin em nói ra những điều rất thật
(Để cho em vơi bớt nỗi buồn)
Vì trái tim anh, chắc vẫn còn chịu được
Những khổ đau của em trên thế gian này…
"trái tim anh vẫn còn chịu được - Kiều Giang"
đau khổ trần gian em chưa niếm đủ
hạnh phúc của đời cũng chẳng lắm dư
có đôi lúc thèm một cơn bão nhỏ
để khuấy dòng đời cho nhào nát câu thơ
em vẫn thế dửng dưng cùng năm tháng
buồn hay vui chẳng hiểu được lòng mình
mùa lại đến, em ngồi bên tóc rối
đếm lại cuộc đời từ cõi lặng thinh
anh chợt đến câu thơ làm đôi bạn
chữ của em cũng từ đó biết mơ
nào ai hiểu cuộc đời lành hay dữ
bão giông của đời có khác từ thơ ?
em bất quá chỉ là cơn gió thoảng
hạt bụi mờ trên sa mạc cháy khô
là giọt nước từ đại dương sâu thẳm
là hình người qua câu chữ ngu ngơ ...!
anh sẽ có một lần mong chờ gió
hay lang thang để bụi cát đồng hành
anh sẽ đến tìm trong con nước lạ
bóng hình em từ câu chữ mong manh ?
jan. 21 , 2013
thực - hư
ta đói khát từng câu chữ viết
lật tình anh xem mộng đã phai
ta tìm lại chút ngày xưa cũ
trộn lẫn vào thơ cho rộng năm dài
ta như kẻ mộng du từ tiền kiếp
lạc tận bây giờ và cả nghìn sau
anh chắc hẳn đi về phía trước
có bao giờ ngoái lại nhìn nhau
ta một thuở quên mình trong nhân thế
ngỡ anh còn ẩn mãi góc đời thơ
ta đan kết những mần yêu xưa cũ
chờ đời tan ta ở hẳn cùng mơ
ta ngắm nắng của ngày đông yếu ớt
thèm bay về vùng đất ấm tìm nhau
nghe đâu đó tiếng thở dài vọng lại
giữa thực và hư có khác chi đâu ?
jan. 22, 2013
ta - anh
anh bước vội, hay ta bước vội
mà mơ yêu mới đó đã tan
ta ngắm mãi vần mây buổi sáng
tìm kiếm gì mây mãi lang thang ?
anh bảo nhớ ...! ừ thì ta nhớ
anh bảo yêu ....! thôi , ta cũng nên yêu !
đời lắm lúc vô thường thế đấy
hạnh phúc - phiều ưu ...phân biệt bao nhiêu ...?
ta gọi gió ngày đông làm bạn
ta kéo mưa về phố cùng vui
ta nhắn mãi tình anh nơi xứ lạ
heo hắt một đời riêng chỉ ta thôi
anh ngoảnh mặt , hay ta ngoảnh mặt
mà đời như hai lối chia xa
ta nhìn lại quãng đường xưa cũ
vẫn là anh một thuở thiết tha
jan. 22, 2013
vắng chị
những ngày vắng, chị không về xứ ảo
vui - buồn của đời chẳng biết gởi về đâu
phố đông lạnh, lòng người càng thêm lạnh
thui thủi một mình tôi ngồi lại với đêm thâu
câu chữ viết thả đời bên ký ức
tiếng xao lòng như tưởng của hôm qua
chị có bận cười tôi hay thương nhớ
thường gởi mình cho những giấc mơ xa
tôi hẹn đến một mùa nắng ấm
để chị em còn biết được nhau
nhưng đời cứ xoay vòng rối rắm
hẹn để rồi đợi mãi ngày sau
mai không biết chị còn về xứ ảo
và còn ai cười chọc tôi không ?
ngày đông lạnh chợt thèm câu phá phách
vắng chị rồi .... tự nhiên cứ ngóng trông ...!
jan. 22, 2013
Sunday, January 20, 2013
thử giấc mơ xanh
Và thượng đế sẽ đặt vào tim em những vần thơ
Để sáng mai đây em gửi cho anh những lời dịu ngọt
Rồi ánh bình minh sẽ hót
bài ca bất tử
giữa trời xanhbài ca bất tử giữa trời xanh - Kiều Giang
tầm thường như em có tình yêu nào bất tử được đâu
ngày hai buổi cứ nương vào đời mà sống
những mảnh lo toan, những nỗi sầu vô vọng
em quay mình, xếp ngày lại, tìm quên
nửa cuộc đời không xóa nổi cái tên
nên ký ức cứ đi tìm đâu đó
tưởng chừng gặp nhưng hoá ra chỉ là mây gió
mộng cuộc đời cứ thế chông chênh
không trách tình yêu chóng nhạt, mau quên
không hờn dỗi những lần người quay bước
chuyện tình yêu ai nào đoán được
nên họp tan, vốn lẽ rất thường ...!
em làm sao viết nỗi khúc yêu đương
khi tim - trí chỉ là khoảng trống
cũng muốn nhìn đời bằng một tia hy vọng
nhưng có hy vọng nào không đổi bởi phiền ưu ?
thơ cho anh lại chồng chất những ưu tư
đời không biết cớ vì sao lại thế !
thôi thì cứ cất giọng ca ngạo nghễ
mặc cuộc đời, ta dệt thử giấc mơ xanh !
jan. 20 , 2013
ta đi tìm lại bóng anh
chỉ là câu chữ tìm vui
sao như ta thấy nợ người giấc mơ
đâu còn cái tuổi ngây thơ
để pha mực tím vu vơ chờ người
ta giờ hoá đá bên đời
trái tim đã mất từ thời rất xưa
tìm đâu cho được giọt mưa
mang hình hài ấy cho vừa nhớ mong
ta đi tìm một dòng sông
cơn đau thuở ấy xóa giông bão đời
trái tim tìm lại bóng người
để ta còn ngỡ cuộc đời rất xanh
ta đi tìm lại bóng anh
chứng minh tình chẳng mong manh như lời
hay rồi ta lại khóc - cười
nửa đời nhân thế ta - người vẫn xa
Tuesday, January 15, 2013
say giữa đời thường
Đêm nay em góp nhặt những sỏi đá của thời gian
ném vào dòng sông tình đang chảy
Những cánh hoa đưa tay vẫy gọi
trời xanh
sũng ướt màu trăng - Kiều Giang
em góp nhặt những mảnh sầu vụn vỡ
kết thành sâu chuỗi ưu tư
anh sẽ là viên ngọc sáng
hay cũng chỉ là một thoáng ảo hư ...?
anh đến...,
anh đi như đời xoay chuyển
có dòng đời nào chảy ngược phải không ?
em vẫn muốn quay về quá khứ
để tìm lại xem những phút xao lòng !
cái thời trẻ con, non dạ
câu yêu cứ tưởng trăm năm
bây giờ thèm làm trẻ nít
để viên kẹo đời ngọt mãi trong tâm !
anh có là mây hay gió
để em qua cửa chờ mong
anh có là con sóng lặng
để em ra biển ngóng trông ...!
hay anh hoá thành câu chữ
để em say giữa đời thường
tháng năm hoá thành cổ tích
ngày sau lật lại còn vương
diên vỹ - jan. 15, 2013
Subscribe to:
Posts (Atom)