vay nợ cùng thơ !
ta bỏ mùa thu,
người bỏ cuộc chơi
có gặp lại cũng hoá thành rất lạ
tim bây giờ có là sỏi đá
mùa có sang,
ta có mặc mùa sang ?
đêm
câu chữ về soi ánh trăng tan
như ta soi mình vào trong ký ức
vẫn đó chữ câu một thời rất thật
xoay mình thôi ta đã mất nhau
ừ thì có trách được chi đâu
giận cho lắm cũng chỉ ngồi oán chữ
những kẻ bên đời nặng nợ
đành giấu mình ở giữa giấc mơ
người bây giờ đâu thèm ngóng câu thơ
ta cũng mặc để tim lòng quên - nhớ
nợ chồng chất nợ ...!
không trả nổi cho đời,
ta đành vay cả trong thơ ...!
diên vỹ
jan. 25, 2013
tự nhien nhỏ vay nợ ai đó rồi vào đây than thở..
ReplyDeletehehehehe
ReplyDeletenợ người ta trả cho anh
nợ anh ta cứ để dành cho vay :p
một mai nợ được thêm lời
ta đem trả nợ cuộc đời với thơ ..
:p